Chương 492 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Nghe vậy, Đỗ Lăng Xuân khẽ nhếch khóe môi, dường như tâm trạng rất tốt, không nói thêm gì nữa, dẫn theo hộ vệ rời khỏi nha phủ.
Công Tôn Trác Ngọc cứ thế đứng tiễn y đi, mãi đến khi không còn thấy bóng người, anh mới đứng thẳng dậy, trong lòng âm thầm hưng phấn. Nghe ý tứ của Đỗ Lăng Xuân, tám phần là muốn đề bạt anh, sau này còn sợ gì không có tiền đồ?
"Công Tôn đại nhân..."
Có người đang kéo tay áo anh.
"Công Tôn đại nhân..."
Vẫn tiếp tục kéo.
Công Tôn Trác Ngọc cuối cùng lấy lại tinh thần, nhìn xuống, chỉ thấy Tô Đạo Phủ đang cười nịnh bợ, lén lút tiến lại gần, anh nhướng mày hỏi: "Đại nhân có việc gì sao?"
Tô Đạo Phủ khom lưng, cúi gập người vài phần: "Trước đây là hạ quan có mắt không tròng, nhiều lần mạo phạm Công Tôn đại nhân, mong ngài rộng lượng bỏ qua. Còn nữa, mong ngài nói vài lời tốt đẹp với tư công giúp hạ quan..."
Hắn vừa nói vừa cười xòa, đồng thời nắm lấy tay Công Tôn Trác Ngọc, kín đáo nhét vào một xấp ngân phiếu dày cộp: "Chút lòng thành nhỏ nhoi, chẳng đáng gì."
Công Tôn Trác Ngọc mắt sáng lên, đương nhiên là vui vẻ nhận lấy. Nhưng đúng lúc này, lại có một kẻ ngang ngược xen vào giữa.
Hệ thống bỗng chốc đáp xuống, ngồi ngay lên tay hai người: [Thân ái, tiền bẩn thì chúng ta không lấy đâu nhé~]
Công Tôn Trác Ngọc cảm thấy tiền này rất sạch, ngân phiếu đều là loại mới tinh, không dính lấy một hạt bụi. Nhưng vì từng bị điện giật tạo thành bóng ma tâm lý, anh đáp mà không có chút khí thế nào:
"Ngươi không lấy, nhưng ta muốn."
Hệ thống phe phẩy cánh: [Thân ái, bị điện giật đau lắm đó nha~]
Công Tôn Trác Ngọc: "..." Thật sự rất đau.
Tô Đạo Phủ vốn đang chờ Công Tôn Trác Ngọc trả lời, nào ngờ đối phương im lặng thật lâu, bỗng dưng sắc mặt sa sầm, trả ngân phiếu lại, giận dữ nói: "Bản quan là người thanh liêm chính trực, sao có thể nhận hối lộ? Tri phủ đại nhân xin hãy mang về đi!"
Công Tôn Trác Ngọc nói lời này mà lòng đau như cắt. Lão cáo già Tô Đạo Phủ kia ra tay hào phóng như thế, xấp ngân phiếu vừa rồi ít nhất cũng ba nghìn lượng bạc, phải kiếm bao lâu mới được chừng ấy chứ. Anh vậy mà trả lại hết?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .