Chương 479 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Thạch Thiên Thu trước giờ ít nói, nghe vậy chỉ thốt bốn chữ: "Phí phạm của trời."
Công Tôn Trác Ngọc đã không biết nên nói gì, con hổ lớn ăn thịt vô số người trong rừng Mật Tử lại cứ thế mà chết sao?! Anh chậm rãi từ dưới đất đứng lên, bỗng nhận ra điều gì đó không đúng, giết một con hổ cũng không đến mức khiến cả mười mấy người bọn họ toàn thân đều vấy đầy máu thế này chứ?
Công Tôn Trác Ngọc bỗng nhiên cảm thấy bất an: "Các vị sư phụ... chỉ giết hổ thôi sao?"
Nhị sư phụ đang bước vào trong, nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng đầy tức giận: "Đám thổ phỉ trên núi Thanh Phong cướp bóc khắp nơi, đúng là có mắt không tròng, lại dám chặn đường cướp của chúng ta! Chúng ta lấy đâu ra bạc mà nộp cho bọn chúng! Một đám ô hợp, tiện tay quét sạch luôn."
Thực tế là đám thổ phỉ đó thấy họ tuổi đã lớn, cứ nghĩ là mấy ông cụ không đi nổi đường, bèn dẫn người ra chặn đường cướp của. Ai ngờ được, từng người trong họ đều là cao thủ võ lâm.
Phịch một tiếng, Công Tôn Trác Ngọc quỳ sụp xuống đất.
Thạch Thiên Thu mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy anh: "Đại nhân, ngài làm sao vậy?!"
Công Tôn Trác Ngọc: "..."
Không có gì, chỉ là hơi kinh hãi...
Anh nắm lấy cánh tay Thạch Thiên Thu, miễn cưỡng đứng dậy, cố ngửi mùi máu tanh trên người họ, rồi áng chừng số người chết:
"Giết hết rồi à?"
Thạch Thiên Thu đáp: "Giết một nửa, một nửa chạy thoát."
Công Tôn Trác Ngọc chẳng biết có nên cảm thấy may mắn thay cho đám thổ phỉ đó hay không. Anh mất khá lâu mới tiêu hóa được cái tin tức kinh thiên động địa này. Sau khi lấy lại tinh thần, vừa gọi người tới khiêng con hổ đi, vừa nói với Thạch Thiên Thu và những người khác: "Các vị sư phụ vất vả rồi, vừa đánh hổ lại vừa trừ giặc, mau đi tắm rửa thay quần áo đi, ta sẽ sai người chuẩn bị rượu thịt thịnh soạn, để đón gió tẩy trần cho mọi người."
Thạch Thiên Thu hỏi: "Vậy còn đại nhân thì sao?"
Công Tôn Trác Ngọc đáp: "Ta à? Ta đi thu dọn xác mấy tên thổ phỉ đó..."
Thạch Thiên Thu nhận ra anh có vẻ không vui: "Đại nhân dường như không vui, trừ được hai tai họa lớn cho dân, vốn là việc tốt cơ mà."
"Là việc tốt," Công Tôn Trác Ngọc thở dài, "Bây giờ tam hại Giang Châu chỉ còn lại mỗi ta..."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .