Chương 476 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Chương 179

 

Hôm qua, nha dịch được cử đi theo dõi Ngự đại phu rất nhanh đã điều tra rõ, đến giờ Ngọ liền đến bẩm báo với Công Tôn Trác Ngọc: "Bẩm đại nhân, thuộc hạ hôm qua một đường theo dõi đến chỗ hắn trú ngụ, phát hiện hắn chung sống cùng một nữ tử, chỉ là khoảng cách quá xa, không nhìn rõ dung nhan."

Công Tôn Trác Ngọc lúc này đang cúi đầu trên án thư, sắp xếp lại sơ đồ mạch lạc vụ án, nghe vậy vẫn không ngẩng đầu, liền hỏi: "Người ấy họ tên là gì, cư ngụ nơi nào, đều đã tra xét rõ ràng chưa?"

Quan sai sắp xếp lại một quyển đinh tịch rồi trình lên: "Người này tên là Ngu Sinh Toàn, năm nay hai mươi lăm tuổi, người Giang Châu bản địa, trước nay luôn làm ngự y ngồi khám tại Ký Sinh Đường, cũng có chút danh tiếng."

Công Tôn Trác Ngọc vừa nghe đến tên của hắn, bút trong tay liền khựng lại, bất giác nhớ đến chiếc khăn lau mồ hôi của nam nhân có thêu chữ "Toàn" trong phòng Đan Thu, bèn trầm ngâm hỏi: "Hắn đã thành thân chưa?"

Quan sai không biết tại sao anh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật chắp tay đáp: "Theo như đinh tịch ghi lại, hắn chưa thành thân, trong nhà cũng không có huynh đệ tỷ muội, chỉ là không rõ thân phận nữ nhân cùng sống với hắn là ai."

Nghe thế, trong đầu Công Tôn Trác Ngọc chợt xâu chuỗi được vài manh mối.

Đan Thu vốn nhiều bệnh, quanh năm bốc thuốc ở Ký Sinh Đường, mà Ngu Sinh Toàn lại là một vị đại phu y thuật cao minh, gia thế trong sạch, dung mạo đoan chính. Nam chưa vợ, nữ chưa gả, ngày qua ngày bên nhau như thế, nếu bảo không nảy sinh tình cảm thì chẳng ai tin nổi.

Có khi nào Đan Thu vì không muốn thành thân với Lôi Toàn mà bỏ trốn khỏi phủ, rồi ẩn náu tại nhà Ngu Sinh Toàn?

Nếu tìm được Đan Thu, thì vụ án thi thể nam nhân vô danh kia hẳn cũng sẽ rõ ràng hơn.

Công Tôn Trác Ngọc lập tức đứng dậy, tiện tay vứt bút lông vào ống bút, dõng dạc ra lệnh: "Nhanh chóng tập hợp nhân mã, theo bản quan đến nhà Ngu Sinh Toàn một chuyến!"

Quan sai vâng lệnh đi ngay, nào ngờ vừa bước ra khỏi nha môn, đã thấy hơn mười đại hán khí thế hung hãn đứng chắn ngoài cửa. Kẻ thì mang đao, người thì mang kiếm, lưỡi binh khí còn vương máu, trông quả thực chẳng phải người lương thiện.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .