Chương 434 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Từ xưa đến nay, tham quan ô lại đều yêu thích vàng bạc châu báu, Đỗ Lăng Xuân cũng không ngoại lệ. Thứ tiền tài này, chẳng ai chê là nhiều. Nhưng trong số những người có mặt, lễ vật lần lượt được dâng lên, duy chỉ có vị quan bạch y ngồi dưới kia là không chút động tĩnh, thật khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

"Công Tôn đại nhân," Đỗ Lăng Xuân vậy mà vẫn còn nhớ đến anh, chống tay lên đầu, giọng nói nhỏ nhẹ uyển chuyển, mang theo chút thú vị hỏi: "Ngươi có chuẩn bị món quà đặc sản nào của Giang Châu để dâng tặng bổn Tư công không?"

Hỏng bét rồi!

Yết hầu của Công Tôn Trác Ngọc hơi động, trong đầu chỉ có hai chữ rõ ràng như thế.

Trương Cát Cát phát giác không ổn, âm thầm ghé lại gần, thấp giọng hỏi: "Ngươi đã chuẩn bị lễ gì?"

Công Tôn Trác Ngọc nhìn hắn liền thấy bực: "Chuẩn bị cái rắm ấy!"

Trương Cát Cát nghĩ thầm Công Tôn Trác Ngọc vốn là người thông minh, sao lần này lại làm việc hồ đồ đến vậy. Suy nghĩ chốc lát, hắn lập tức tháo chiếc ngọc bội bằng phỉ thúy chất lượng thượng hạng bên hông xuống đưa cho anh: "Nếu thật sự không ổn, hãy dùng miếng cổ ngọc này của ta để thay thế trước, đợi sau đó ngươi đưa tiền trả lại cho ta là được."

Câu cuối mới là điểm chính.

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ bụng trả cái rắm ấy, anh có bán cả nhà đi cũng không đủ tiền trả miếng ngọc này. Đâm lao thì phải theo lao, dứt khoát đứng dậy từ chỗ ngồi, đối diện với Đỗ Lăng Xuân, chắp tay cung kính nói: "Hạ quan nhà nghèo, lễ vật mọn mằn, e rằng khiến đại nhân chê cười."

Đỗ Lăng Xuân nghĩ thầm, đã đoán được rồi. Dẫu sao nghèo đến mức chỉ có thể ăn mì sợi thì còn có gì để dâng. Nhưng trong lòng y hiếm hoi lắm lại không hề tức giận, thái độ đối với Công Tôn Trác Ngọc khá ôn hòa: "Không sao, vàng bạc châu báu thấy nhiều cũng không có gì mới lạ, mau dâng lên đây xem."

Tri phủ cùng những người khác như bị trúng một cú đánh chí mạng: "......"

Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy đành phải làm theo, vòng qua bàn bước ra, ra hiệu cho Thạch Thiên Thu – người đang đóng vai hộ vệ phía sau anh – mang bức tranh cuộn đến.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .