Chương 417 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Hoàng đế không lên tiếng, uống một ngụm trà thượng hạng: "Trẫm lần đầu gặp hắn, còn tưởng lại là một kẻ hôn quân vô năng, không ngờ không chỉ phá án nhanh nhạy, còn tâm niệm dân chúng, có thể thấy mọi việc không thể chỉ nhìn bề ngoài. Thôi thì, chuyến đi Giang Châu này cũng không phải uổng công."
Đỗ Lăng Xuân đáp: "Chỉ là bên ngoài vẫn nguy hiểm, bệ hạ nên sớm ngày hồi cung thì hơn."
Hoàng đế nói: "Trẫm chiều nay sẽ khởi hành về kinh, chuyện dư đảng tiền triều giao cho Kinh Luật Tư điều tra, chỉ có thể giết nhầm, không thể bỏ sót."
Nếu hỏi quyền thần Đại Nghiệp có ai, đầu tiên là tể tướng Nghiêm Phục, sau đó là Đề đốc Kinh Luật Tư Đỗ Lăng Xuân. Y vào cung từ nhỏ, khi hoàng đế còn tiềm long đã hầu hạ bên cạnh, sau này cứu giá có công, được thăng quan tiến tước, phong làm Đề đốc chính nhị phẩm Kinh Luật Tư, địa vị cao quý, ân sủng vô hạn.
Một thái giám làm đến mức này, có thể gọi là vô tiền khoáng hậu. Nhưng những người biết rõ nội tình đều hiểu, đây chỉ là lý do bề ngoài.
Nguyên nhân sâu xa hơn, chính là vì Đỗ Tư công có một người tỷ tỷ hoa dung nguyệt mạo, không chỉ được thánh thượng để mắt tới, còn một đường thăng tiến thành quý phi, sinh hạ nhị hoàng tử, tựa như Đát Kỷ chuyển thế, khiến thánh thượng mê mẩn không thôi.
Tiền triều hậu cung, lại bị huynh muội này mỗi người chiếm nửa giang sơn.
Kinh Luật Tư trực thuộc hoàng đế quản lý, theo một nghĩa nào đó chính là tai mắt của thiên tử, không xảy ra chuyện thì thôi, một khi xảy ra chuyện là hàng chục hàng trăm mạng người. Không ai biết trong đó có bao nhiêu oan hồn vô tội, nhưng vì sợ Đỗ Lăng Xuân hành sự tàn nhẫn vô tình, nên đều giận mà không dám nói.
Văn quan chính thống đều khinh thường Đỗ Lăng Xuân, trong lòng âm thầm phỉ nhổ xuất thân thái giám, địa vị thấp kém, nhưng hoàng đế lại sủng tín y vô cùng, những tấu chương tố cáo y đều được hoàng đế nâng lên cao, hạ xuống nhẹ, trách mắng không đau không ngứa vài câu rồi bỏ qua.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .