Chương 408 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Dân chúng nghe vậy liền ồ lên. Thật sự bắt được người sao?!
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn ra, tự giác nhường ra một lối đi. Chỉ thấy hai tên sai dịch áp giải một nam tử lực lưỡng bước vào công đường. Người này râu ria rậm rạp, eo quấn một mảnh da hổ cũ, mặc áo vải thô, lộ ra cánh tay đầy cơ bắp. Hắn vùng vẫy khiến đám sai dịch suýt chút nữa không giữ nổi.
"Đứng yên! Đi nhanh!"
Bộ khoái dẫn người vào công đường, chắp tay bẩm báo với Công Tôn Trác Ngọc: "Bẩm đại nhân, chúng tiểu nhân làm theo lệnh ngài, lục soát quanh khu vực đường đỏ, vô tình phát hiện kẻ này lén lút theo dõi từ xa nên bắt giữ."
Nam tử kia ra sức vùng vẫy, thở hổn hển, lớn tiếng hét lên: "Ta không phạm pháp! Các người dựa vào đâu mà bắt ta! Dựa vào đâu mà bắt ta!"
Công Tôn Trác Ngọc tinh mắt, phát hiện trên cổ hắn có ba vết cào không quá rõ ràng, liền khẽ ngồi thẳng dậy: "Kẻ đứng dưới công đường là ai, báo danh ra."
Nam tử nghe vậy liền ngẩn người, có vẻ bị giọng nói nghiêm nghị của anh làm cho hoảng sợ, cuối cùng cũng ngừng vùng vẫy, miễn cưỡng đáp: "Tiểu nhân là Lưu Nhị Hổ."
Công Tôn Trác Ngọc khẽ nhắm mắt lại: "Ừm, làm nghề gì?"
Lưu Nhị Hổ đáp: "Từ nhỏ cha mẹ đều mất, tiểu nhân sống trong núi săn bắn mưu sinh."
Công Tôn Trác Ngọc mở mắt nhìn hắn: "Có thê thất không?"
Lưu Nhị Hổ lắc đầu: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân từ nhỏ nghèo khó, tính tình thô lỗ, lại không có trưởng bối mai mối nên đến giờ vẫn chưa thành thân."
Công Tôn Trác Ngọc mỉm cười, dáng vẻ anh tuấn phong lưu trong bộ quan phục khiến đám nữ tử ngoài công đường không khỏi đỏ mặt thẹn thùng: "Lưu Nhị Hổ, ngươi quay đầu lại nhìn đi."
Lưu Nhị Hổ thoáng ngẩn người, quay đầu lại, chỉ thấy một người nằm trên đất, mặt bị che kín bởi tấm vải trắng. Hắn định mở miệng hỏi, nhưng đột nhiên một cơn gió lạ nổi lên trong công đường, thổi bay tấm vải trắng, để lộ gương mặt của Dư thị.
Thi thể lạnh lẽo tái nhợt, tóc mai tán loạn, mùi tử khí lạnh lẽo không chút tiếng động, nhưng lại như đang âm thầm tố cáo những gì đã xảy ra trên thân thể nàng.
Dưới ánh mặt trời chói chang, có người bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .