Chương 393 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Ngục tốt liếc nhìn người thợ già đang mài dao bên cạnh, lại nhìn Công Tôn Trác Ngọc đã hai ngày không ăn không uống, nghĩ bụng: "Nhận cung hình thì cứ nhận cung hình, còn hơn là mất mạng chứ gì?"
Hắn gõ vào cánh cửa nhà lao, dây xích leng keng vang lên: "Công Tôn Trác Ngọc, trước mặt ngươi còn ba người nữa, chuẩn bị đi."
Công Tôn Trác Ngọc ngồi tựa vào tường, áo tù khoác lên người anh có vẻ rộng thùng thình. Nhưng vẫn được anh chỉnh tề gọn gàng, không giống những kẻ khác nhếch nhác bẩn thỉu, đủ thấy anh yêu sạch sẽ, tiếc mạng sống.
"Các ngươi giết ta đi..."
Anh mới chỉ hai mươi chín tuổi, gương mặt đã mang sắc xám xịt, đôi mắt khép lại, không khó để nhận ra ý muốn chết.
Ngục tốt bật cười: "Cái đó không được đâu. Người nhà ngươi đã bán hết của cải, khó khăn lắm mới gom đủ tiền chuộc mạng giữ lại cái mạng nhỏ này cho ngươi. Bây giờ chịu một dao là qua thôi, nhiều lắm thì bị đày ba ngàn dặm, còn hơn là mất mạng. Người khác muốn chịu dao mà còn không có tiền chịu kìa."
Người nhà họ Công Tôn muốn anh sống, nhưng Công Tôn Trác Ngọc là một nam nhân, thà rằng đầu lìa khỏi cổ, cũng không muốn sống nhục nhã như vậy.
Ngục tốt không đợi được câu trả lời của anh, cũng chẳng bận tâm, quay lưng bỏ đi. Cho đến khi mặt trời lặn, lúc đi tuần phòng mới phát hiện có điều bất thường: Công Tôn Trác Ngọc đầu đầy máu, đập tường muốn tìm cái chết.
Ngục tốt hoảng hốt: "Mẹ nó! Nhanh chóng đưa người ra ngoài, lập tức thiến luôn cho ta! Thiến một người mà cũng lắm chuyện thế này!"
Phạm nhân chết trong ngục, người canh giữ cũng khó thoát tội.
Đám người tay chân luống cuống nâng anh ra ngoài. Công Tôn Trác Ngọc từng luyện võ, vẫn còn chút sức lực, liền trực tiếp siết chặt cổ tay của một người gần nhất, sức mạnh lớn đến mức có thể bóp nát xương. Từng chữ, từng chữ anh khàn khàn nói: "Ta cầu chết, không cầu sống—"
Một trận náo loạn này không biết đã kinh động đến ai, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng quỳ đồng loạt. Ngục tốt thấy người đến, cũng hoảng hốt vội quỳ xuống, chắp tay hành lễ: "Tham kiến Đỗ tư công!"
"Chuyện gì mà ồn ào thế, làm người ta nhức đầu."
Công Tôn Trác Ngọc thọ mệnh sắp tận, trước mắt đỏ ngầu, không nhìn rõ diện mạo người đến. Nhưng nghe giọng nói, thanh mảnh âm nhu, lành lạnh, tám phần là một hoạn quan. Loại giọng nói của kẻ yếu đuối mà anh khinh thường nhất, càng khiến anh quyết tâm muốn chết hơn.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .