Chương 383 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Chiếc túi nhựa kêu loạt xoạt, mọi thứ bên trong rơi hết xuống bàn trà, lăn lóc khắp nơi. Văn Viêm túm lấy bàn tay bị dao cứa loạn xạ của Cận Hành, không tính là nhẹ nhàng mà sát trùng cho anh, sau đó rắc thuốc bột, quấn băng gạc từng vòng từng vòng.
Văn Viêm cảm thấy chắc chắn mình đã phát điên.
Tại sao cậu vẫn còn dây dưa với thằng điên này, tại sao chứ?!
Ánh mắt của Văn Viêm càng lúc càng tối lại, cậu bóp chặt cằm Cận Hành, đầy bực tức lau vết thương trên khóe miệng anh. Nhưng còn chưa kịp làm gì, eo cậu đã bị siết chặt, bị một người ôm chặt lấy.
Văn Viêm giãy giụa nhưng không thể thoát ra.
Trời biết Cận Hành lấy đâu ra sức mạnh lớn đến thế. Rõ ràng trước kia, bị người khác đấm một cú thôi đã chẳng đứng dậy nổi. Chính vì vậy, Văn Viêm mới không để anh phải vào tù.
Trong tù toàn là những loại người gì, Cận Hành yếu ớt như thế, lại không biết đánh nhau, vào đó rồi thì sống sao đây?
Cậu vẫn không nỡ để anh chịu khổ...
Văn Viêm từ trước đến nay chưa bao giờ hối hận về những việc mình đã làm. Một khi đã quyết định, dù tốt hay xấu, đều nên tự mình gánh lấy.
Cậu cố sức muốn đẩy Cận Hành ra, nhưng cũng chỉ là vô ích. Chỉ cảm thấy sau gáy mình lạnh toát, có vô số giọt nước mặn chát lăn vào cổ áo, nóng rực đến mức khiến tim cậu bối rối.
Cận Hành đã rất lâu không khóc như vậy. Anh đỏ mắt nhìn cậu, như một đứa trẻ bị bỏ rơi: "Đừng để anh lại một mình..."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .