Chương 368 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

 

Quen thuộc vì ngũ quan không thay đổi, xa lạ vì đôi mắt đó đã không còn thấy chút ánh sáng nào, ngoài sắc lạnh tàn nhẫn, chỉ còn sự âm u vô tận. Đứng dưới ánh mặt trời, người ấy cứng nhắc khiến nơi đứng trở nên một góc tối.

Bóng tối đổ dài trên mặt đất, bị kéo dài vô hạn, méo mó đến biến dạng.

Cảnh sát vỗ vai Văn Viêm, đưa cho cậu một cái ba lô đựng đồ dùng cá nhân, rồi nói vài lời khuyên bảo, sau đó mới rời đi.

Cơn nóng hầm hập xộc tới, khiến không khí cũng méo mó biến dạng.

Văn Viêm không để ý lời cảnh sát, híp đôi mắt dài, chậm rãi ngẩng đầu. Bảy năm tù đột nhiên khiến cậu có chút chán ghét ánh mặt trời chói chang như thế. Cậu cảm thấy mình như một khối băng, giờ lại bị ép đứng dưới ánh mặt trời, một mặt tan chảy, một mặt biến mất.

Đó là một đôi mắt chết lặng, không thấy chút sinh khí, như một bức tranh đã mất đi màu sắc, chỉ còn hai màu đen trắng.

Văn Viêm vừa đi hai bước, một chiếc xe đỗ không xa đột nhiên mở cửa, từ đó bước xuống một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest. Thân hình cao lớn, lông mày thanh tú, đang từng bước một đi về phía cậu.

Cũng giống như Cận Hành có chút không nhận ra Văn Viêm, người sau cũng khó mà nhận ra anh.

Dù sao ai cũng đoán không được, kẻ yếu từng bị người khác bắt nạt nhiều năm trước sẽ leo lên đỉnh cao mà người khác khó mà với tới sau khi tốt nghiệp.

Văn Viêm dừng bước, ánh mắt u ám nhìn Cận Hành. Cậu cầm ba lô bằng một tay, hình xăm trên mu bàn tay không biết tự lúc nào đã nhạt thành màu xanh, lặng lẽ thể hiện thời gian trôi qua.

Họ chỉ cách nhau vài bước chân, nhưng giữa hai người là khoảng trống bảy năm. Lạnh lẽo hơn cả song sắt nhà tù, vút cao lên, dựng lên một bức tường vô hình.

Bảy năm rồi, không ai đảm bảo được rằng không có gì thay đổi.

Nhưng Cận Hành không quan tâm, dù là mơ hay hiện thực, chỉ cần Văn Viêm còn tồn tại.

Chỉ cần Văn Viêm còn tồn tại...

Cận Hành đi đến trước mặt Văn Viêm, chậm rãi dừng bước, rồi bất ngờ kéo cậu vào lòng, thậm chí còn có phần mạnh mẽ. Anh nhắm mắt cảm nhận cơ thể ấm áp của đối phương, nhịp tim đập, dòng máu đóng băng lâu ngày cuối cùng bắt đầu chảy chậm lại, cảm nhận được cảm giác sống động đã lâu không gặp.

Văn Viêm nhíu mày, rõ ràng ngạc nhiên một chút.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .