Chương 363 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

 

Cận Hành lần đầu tiên nhìn thấy biển, biển rộng mênh mông vô bờ, chợt cảm thấy lòng mình trước kia quá hẹp hòi. Anh lặng lẽ nắm tay Văn Viêm, rồi lặng lẽ buông ra, móc ngón út: "Chúng ta sau này có đi đường rất dài không?"

Văn Viêm nhướn mày, nhìn Từ một cái: "Vớ vẩn."

Lại nói: "Ông đây ít nhất sống tới chín mươi, giờ mới chưa tới hai mươi, anh nói dài không?"

Cận Hành luôn bị những lời nói thẳng thắn của cậu làm cho bật cười, gật gật đầu: "Đúng là còn rất dài."

Kiếp trước Cận Hành dù đã bò ra khỏi vực sâu, nhưng cũng giống như đã chết trong vực thẳm đó. Sinh mệnh đến đây chấm dứt ở tuổi mười tám. Nhưng con đường của anh lẽ ra phải rất dài rất dài, vinh hoa trải lối, danh vọng đầy mình, rồi cùng người mình thích chậm rãi bạc đầu.

Đó mới là cuộc đời anh nên có.

Đó mới là cuộc đời của bọn họ.

Không nên vì những người không đáng mà uổng phí nửa đời.

Nhan Na ra biển chơi một vòng, lại chạy về, vạt váy trắng bị sóng đánh ướt. Cô dùng hai tay làm loa, cười hướng ra biển gọi: "Nhan Na và Từ Mãnh sẽ luôn luôn ở bên nhau!"

Từ Mãnh ở phía sau nghe, dù không có hành động gì, nhưng trong mắt cũng tràn đầy ý cười.

Văn Viêm là người phá đám bầu không khí, nhướn mày: "Cần gì phải gọi to vậy."

Cậu thì văn nhã hơn nhiều, nghiêng đầu ghé sát tai Cận Hành nói nhỏ: "Chúng ta cũng phải luôn luôn ở bên nhau."

Cận Hành nhân lúc không ai để ý, nhanh chóng hôn lên mặt cậu một cái, mắt ánh lên ý cười ngày càng sâu: "Ừ, luôn ở bên nhau."

Bốn người họ tìm một chỗ ngồi nghỉ, bóng lưng dưới ánh chiều tà trở thành những hình bóng đen trên nền cát. Cận Hành nắm một nắm cát, phát hiện bên trong có một vỏ sò màu tím nhạt, khá hiếm thấy, anh phủi sạch rồi kéo tay Văn Viêm qua, đặt vào lòng bàn tay cậu: "Tặng em."

Hành động này có chút ngây ngô, như đứa trẻ thấy món đồ mới lạ, dù là đá hay kim cương, đều muốn dâng tặng cho người mình thích.

Văn Viêm "miễn cưỡng" nhận lấy, vừa chê vừa vui: "Chậc, xấu muốn chết."

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .