Chương 212 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Văn Viêm không phải người dễ động vào, càng không phải kiểu có thể để người khác đùa giỡn rồi yên ổn thoát thân. Giống như không ai có thể khiêu khích sư tử mà không trả giá, Cận Hành đang làm một việc vô cùng nguy hiểm, mà bản thân lại chẳng tự biết.
Cận Hành cười nhạt, bước đến trước mặt Văn Viêm, ghé sát nói khẽ đủ để chỉ hai người nghe: "Cậu cần tôi hôn cậu trước mặt tất cả mọi người không?"
Để mọi người đều thấy, như vậy nếu muốn hối hận cũng không còn đường lùi. Lòng gan dạ của Cận Hành lớn hơn Văn Viêm tưởng rất nhiều, thậm chí điên cuồng hơn.
Văn Viêm ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn anh. Nhưng Cận Hành đã xoay người rời đi, vừa kịp tiếng chuông báo vào lớp vang lên.
Từ Mãnh: "???"
Từ Mãnh vốn đã không hiểu chuyện gì, giờ càng ngơ ngác hơn. Hắn ôm cả đống đồ ăn Văn Viêm mua, vẻ mặt đầy thắc mắc: "Ba ngày? Hối hận gì? Hai người đang nói cái gì thế?"
Văn Viêm thu lại ánh mắt, liếc hắn một cái, cảm thấy hắn đúng là lắm lời: "Chuyện không liên quan thì đừng hỏi nhiều."
Trường trung học số 6 gần đây sắp xếp lại lớp, có thể coi là một cuộc đại xáo trộn. Bảng xếp hạng cứ 35 người lại kẻ một vạch. Nếu không có ai bất ngờ bứt phá, cơ bản sẽ cố định.
Giữa chừng, giáo viên chủ nhiệm lớp 6 còn tổ chức họp phụ huynh, nhấn mạnh tầm quan trọng của lần phân lớp này. Đám học sinh cá biệt chẳng bận tâm, nhưng cha mẹ họ thì lo sốt vó, hệt như kiến bò trên chảo nóng, chạy khắp nơi tìm lớp bổ túc.
Giữa lớp giỏi và lớp thường có sự khác biệt, mà giữa lớp thường và lớp kém lại càng có khoảng cách. Dù không chen vào được lớp giỏi, nhưng cũng không thể rơi vào lớp kém. Đây là suy nghĩ của phần lớn phụ huynh.
Nhan Na cũng bị mẹ cô làm phiền đến mức đau đầu, giữa giờ không ngừng than vãn với Cận Hành: "Kết quả dở tệ thế này, còn đi học thêm cái gì? Kiến thức cấp hai quên sạch, mà mẹ tôi cứ bắt chen vào lớp thường. Mấy thầy cô dạy thêm nói gì tôi chẳng hiểu nổi."
Nhan Na học lực căn bản kém, nhưng thực ra khá thông minh. Cận Hành lật qua bài kiểm tra cô vừa làm, khuyên nhủ: "Nghe giảng chăm chỉ, biết đâu lại được vào lớp thường."
Nói nghiêm túc, anh đã là người trưởng thành, với thân phận học sinh hiện tại của Nhan Na, chỉ có thể khuyên vậy. Tuy nhiên, học hành chủ yếu dựa vào bản thân, môi trường chỉ là yếu tố phụ.
Nhan Na nói: "Thầy cô bảo cậu chắc chắn vào được lớp 1, đến lúc đó đổi môi trường, cậu đừng để bị bắt nạt nữa đấy."
Học giỏi không nhất thiết là mọt sách. Đám Sầm Thanh Hoa chẳng phải dạng vừa, luôn thích đè ép những người giỏi hơn mình. Nhan Na thực sự lo Cận Hành "tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa".
"Cũng chưa chắc," Cận Hành nói, "Biết đâu tôi lại vào chung lớp với cậu."
Nhan Na: "Cậu đùa à."
Nhưng Cận Hành trông chẳng có vẻ gì là đùa. So với việc học cùng người mình ghét, anh thà học với người quen, dù sao ở đâu cũng là học. Anh gõ nhẹ nắp bút trong tay, có lẽ trong lòng vẫn mong muốn rời khỏi vũng lầy này.