Chương 200 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Nhan Na chỉ tay về phía Bàng Nhất Phàm: "Cậu ta thường xuyên bắt nạt Cận Hành trong lớp. Giờ còn lén đi theo sau, có phải định úp bao tải không?"
Từ Mãnh nghĩ bụng, chỉ mấy tên tép riu đó, xử lý không mất bao lâu, liền nói với Nhan Na: "Chờ ở đây, anh quay lại ngay."
Nhan Na dường như đoán được suy nghĩ của hắn, vội túm lấy tay hắn: "Anh đi làm gì? Gọi điện cho Văn Viêm đi."
Cô không tin hai người đó định chiến tranh lạnh đến bao giờ nữa.
...
Cơn mưa ngày càng nặng hạt nhưng không mang lại chút mát mẻ nào, chỉ khiến người ta cảm thấy bức bối và ngột ngạt, thậm chí không thở nổi. Đường phố phía trước hầu như không còn bóng người, chỉ còn con đường dài trống trải, kéo dài mãi trong đêm tối, không thấy điểm dừng. Những hạt mưa xiên ngang, dưới ánh đèn đường trở nên rõ rệt, như những sợi chỉ bạc.
Hệ thống không nhịn được nhắc nhở:【Có người đi theo anh kìa.】
Cận Hành: "Tôi biết."
Anh xoay xoay cán ô, nước mưa bắn tung tóe thành những hạt nhỏ. Trong lòng anh nghĩ, cuối cùng vẫn phải tự mình ra tay. Tuy không tiện như mượn tay Văn Viêm, nhưng ít nhất cũng có một lợi thế: Tự mình hành động thì thỏa mãn hơn nhiều.
Cận Hành dường như cảm thấy thời cơ đã chín muồi, cuối cùng dừng bước. Anh quay đầu lại, phía sau trống trải không một bóng người. Anh lên tiếng với không khí: "Không định ra à? Tôi sắp về đến nhà rồi."
Tiếng mưa rơi rả rích.
Sau khoảng mười mấy giây, từ con hẻm bên cạnh cuối cùng cũng có một người bước ra. Người đó mặc đồng phục trường trung học số sáu, chính là Bàng Nhất Phàm. Hắn hẳn không ngờ Cận Hành sẽ đoán được mình đang bám theo, biểu cảm thoáng chút bất định, nhưng chỉ một lát sau đã trấn tĩnh lại.
Đoán được thì sao chứ, cuối cùng chẳng phải vẫn mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Thích một người có lẽ cần lý do, nhưng ghét một người thì không.
Bàng Nhất Phàm đá bay một lon nước rỗng bên cạnh, thấy Cận Hành vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản đến cực điểm, trong lòng lại càng bực bội, chán ghét đến cực độ, nhếch môi cười khẩy:
"Mày nghĩ mình giỏi lắm à?"
"Mày nghĩ đứng nhất là ghê gớm lắm sao?"
"Ngày nào cũng bày ra bộ mặt khó ưa, mày nghĩ mày đang khinh ai hả?"
Mỗi câu Bàng Nhất Phàm nói, hắn lại tiến thêm một bước, cuối cùng dồn Cận Hành vào sâu trong con hẻm. Bàng Nhất Phàm dứt khoát quăng ô, một tay túm lấy cổ áo Cận Hành, định đánh ngã anh xuống đất. Không ngờ, cánh tay lại đột ngột đau nhói, cổ họng thì bị siết chặt, cả người bị đẩy mạnh vào tường.
. .