Chương 2 - BẠN TRAI VÔ TÌNH

Sau đó hai đồng chí cảnh sát hỏi tôi việc này giải quyết riêng tư hay công khai, Giang Thần nghe đến đây quay sang nhìn tôi với ánh mắt chờ mong.

Tôi mím môi khô khốc hỏi anh ta: "Lần này nằm viện, viện phí tốn một hai ngàn tệ, tiền này anh có thể chi trả không?"

Hắn nghe tôi nói vậy thì tâm trạng trở nên vui vẻ nhìn tôi: "Lạc Lạc, em không chia tay với anh nữa hả?"

"Chia tay chứ."

"Em vẫn chia tay với anh, vậy tại sao anh lại phải trả tiền viện phí chứ? Em nghĩ anh là người coi tiền như rác sao?"

"Rốt cuộc ai là người coi tiền như rác? Nếu không phải là anh lây bệnh cho tôi, lại trộm thuốc mang đi, thì hiện tại tôi sẽ không nằm trong bệnh viện.''

"Hiện tại 90% người dân đều đang bị cúm, ai có thể khẳng định là anh lây bệnh cho em."

Tôi hít một hơi thật sâu, gật gật đầu.

"Các anh cảnh sát, tôi muốn giải quyết công khai."

"Cô xác định muốn giải quyết công khai sao? Như vậy bạn trai cô sẽ bị xử phạt hành chính."

"Anh ta lấy trộm thuốc của tôi nên nghĩ đến hậu quả, mặt khác anh cảnh sát nói sai rồi, giờ anh ta không phải bạn trai tôi mà là bạn trai cũ thôi."

Cảnh sát gật đầu, đưa tay ra dấu Giang Thần đi cùng.

Giang Thần đứng yên không nhúc nhích, hắn hung tợn trừng mắt nhìn tôi: "Trình Lạc, hòm thuốc anh đã trả lại cho em, tiền thuốc anh cũng đã bồi thường, em còn muốn như thế nào nữa? Em có xem anh là bạn trai, có từng thật sự thích anh không?"

Tôi phớt lờ lời nói của anh ta, sắc mặt hai vị cảnh sát trở nên nghiêm nghị.

"Thái độ của cậu như vậy là sao? Cậu sợ bị phạt tại sao lại lấy hòm thuốc đi, lúc bỏ mặc người khác cậu không nghĩ đến hậu quả sao? Thành thật đi theo chúng tôi!"

Lời của viên cảnh sát nói ra làm cho Giang Thần tức đến mức không thể nói thêm câu nào, hắn oán hận trừng tôi một cái rồi mới không cam lòng theo chân cảnh sát rời đi.

Ngày hôm đó tôi và Giang Thần chia tay trong không vui, nhưng sự việc vẫn chưa dừng lại ở đó.

4.

Đêm đó, một cái nick name "Lão nương cách vách'' có hình ảnh avatar màu lam, không ngừng gửi tới lời mời kết bạn.

Một dòng ghi chú hiện lên: "Cô có bệnh tâm thần phải không, vì mấy hộp thuốc mà khiến Giang Thần bị phạt, thật không cần mặt mũi.''

Thêm một ghi chú khác: "Tôi dùng thuốc của cô là đã đánh giá cao cô rồi, cô tưởng tôi hiếm lạ mấy viên thuốc đó sao, đầu óc cô bị chó ăn sao!''

Lại thêm một ghi chú: "Cô không dám trả lời sao? Có bản lĩnh thì đồng ý kết bạn wechat!"

...

Các ghi chú khác cũng đều là lời nói như chó sủa, tôi cũng lười để ý đến, nhưng phía dưới vòng bạn bè có một hình ảnh làm tôi chú ý.

Xuất phát từ sự tò mò, tôi ấn mở vòng bạn bè của hắn.

Trên cùng có một dòng chữ được đang lúc hai giờ chiều nay: "Mọi người có gặp qua bạn trai lấy một chút đồ của người yêu liền bị người đó báo cảnh sát. Người keo kiệt bủn xỉn như vậy sống rất lâu rồi giờ tôi mới gặp được!''

Kéo lên phía trên là dòng trạng thái buổi chiều ngày hôm qua tôi sốt đến mơ hồ lâm vào hôn mê, hắn đang một bức ảnh chụp hòm thuốc và thuốc ở bên trong.

Tôi không thể không nhận ra, bởi vì cái hòm thuốc đó là lúc tôi tới Thượng Hải làm việc, mẹ chuẩn bị cho tôi, hòm thuốc màu trong suốt bên trên có ghi chú dòng chữ màu đen "Không được mắc bệnh".

Mà trong hòm thuốc xếp ngay ngắn năm lọ thuốc suyễn và một số thuốc chống dị ứng mà mẹ đã chuẩn bị.

Bên cạnh hòm thuốc của tôi là bạn nhỏ của Giang Thần đang khoe mẽ: "Vừa nghe nói tôi bị bệnh, Cẩu Thần liền chạy tới chăm sóc tôi, còn đưa tới nhiều thuốc như vậy, các anh em nhìn xem, những hộp thuốc này có phải có tiền cũng không mua được không?"

Lại trượt lên phía trên mấy dòng trạng thái ăn cơm trưa được cập nhật, cậu ta còn nói: "Bữa trưa Cẩu Thần mời rất ngon.'' Còn có: "Không có thẻ thành viên, Cẩu Thần chỉ có thể mời tôi ăn loại đồ ăn này, làm sao có thể nuốt nổi."

Những bức ảnh bữa ăn trưa mà cô ta cập nhập thật quen mắt, rất giống với những bức ảnh mà Giang Thần mượn thẻ thành viên của tôi đi ăn sau đó chụp ảnh gửi cho tôi, hơn nữa cô ta còn định vị cả địa chỉ rất gần với công ty của Giang Thần.

Xen kẽ những dòng trạng thái ăn trưa, là cập nhật mấy cái lịch sử chiến thắng Vương Giả và không thể thiếu những lời chê bai tôi.

"Cẩu Thần rất hiểu ý tôi, 30 giây giải quyết bạn gái liền đi vào trong hẻm núi cứu tôi, thật soái."

Thời gian đăng trạng thái này tôi nhớ rất rõ, ngày đó Giang Thần nói đang chơi game, chờ hắn đánh xong sẽ lập tức tìm tôi, ngày đó lúc 9 giờ tối tôi nhắn tin cho hắn, đến hơn 11 giờ hắn mới trả lời lại nói là bận chơi game.

Còn có một trạng thái lúc rạng sáng 1 giờ, cập hình chụp lịch sử chiến tích.

"Thắng rồi, lần này miễn cưỡng tha thứ cho Cẩu Thần vậy."

Bên trên có một status, cập nhật lúc 9h tối, trạng thái như đang rất tức giận.

"Bạn gái thật là phiền phức, ngày nào cũng nhắn tin gọi điện thoại, cô ta ngoài việc quấy rầy bạn trai thì không có việc gì để làm hay sao? Thật không biết người nào đó nghĩ như thế nào? Tìm việc gì đấy cho làm lại không muốn làm, vậy cô ta rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Xem xong mười trạng thái gần nhất, những việc tôi còn đang khúc mắc trong lòng chợt sáng tỏ.

Hai tháng gần đây, hộp cơm của Giang Thần mang đi nhiều hơn trước, tôi có hỏi hắn, hắn nói thời tiết càng ngày càng lạnh nên anh ta ăn nhiều một chút giữ ấm.

Ngẫu nhiên tôi nhắn tin hay gọi điện hắn đều nói đang bận chơi game, tôi còn cho rằng hắn thật sự đam mê chơi game, còn càm ràm anh ta không nên mê muội quá mà mất đi lý trí.

Hoá ra không phải hắn đam mê trò chơi mà là nghiện người chơi game.

Đáng thương là tôi còn đặt đồ ăn vặt giao đến cho hắn, sợ hắn ăn cơm hộp không quen, tôi còn dùng thẻ thành viên đặt cơm cho anh ta, nhưng tất cả đều chui vào miệng hắn với ả kia như số thuốc của tôi vậy.

Đột nhiên, cục cảnh sát gọi điện thoại tới nói Giang Thần có lời muốn nói với tôi. Tôi nói tôi không muốn nghe sau đó trực tiếp tắt điện thoại.

Không cần suy nghĩ cũng biết Giang Thần muốn nói gì với tôi, đơn giản chỉ là thấy vì buổi chiều hắn luyến tiếc mấy nghìn mà đổi lấy án phạt của đồn cảnh sát thì không đáng, nên bây giờ nghĩ lại muốn dùng tiền giải quyết riêng.

Buổi chiều bạn thuở nhỏ anh ta vừa lên mạng mắng tôi, thấy tôi không để ý tới, cứng không được lại nghĩ đến mềm.

Nhưng tôi cảm thấy bây giờ mà tôi giải quyết riêng thì hắn vẫn sẽ ghi hận tôi. Trước kia hắn có lỗi với tôi, tôi cũng đã cho cơ hội, nhưng hắn hoàn toàn không nhận ra lỗi lầm, hiện giờ họ muốn giảng hoà chẳng qua là do không còn đường lui thôi.

Nếu lúc này tôi đồng ý nhận lấy tiền bồi thường, họ sẽ cảm thấy tôi dễ bắt nạt, về sau sẽ càng được nước lấn tới.

5.

Sau khi từ chối hòa giải với Giang Thần, tôi đặc biệt cảnh giác hơn.

Tuy nhiên nửa tháng nay, trừ bỏ bị người có nickname "Hô chết ngươi" gọi điện quấy rầy thì không xảy ra chuyện gì.

Nửa tháng sau, tôi đến công ty Giang Thần bàn về việc gia hạn hợp đồng, việc này do ban giám đốc xử lý nên tôi và Giang Thần cũng không nói lời nào vô nghĩa.

@Bánh Mì@

Khi đang chuẩn bị ký hợp đồng gia hạn hợp tác thì có một người phụ nữ mặc quần áo màu đen đột nhiên xông vào, cửa vừa mở ra cô ta đã hét lớn: "A, mấy người lại nói chuyện hợp tác như vậy sao? Tốt xấu gì đây cũng là nơi công cộng, cô lại là phụ nữ, tại sao lại không chú ý hình tượng như vậy."

Cô ta nói lớn ở trước cửa phòng họp khiến cho công ty náo động một trận, Giang Thần nhìn thấy người tới liền nhíu mày.

"Vương Nghiên, câm miệng."

Tôi chống cằm nhìn về phía người phụ nữ đang đi tới, hiển nhiên là Giang Thần thông minh hơn cô ta chút, biết rằng bên ngoài không thể công khai xúc phạm tôi, nhưng Vương Nghiên lại cứ chĩa mũi nhọn về phía tôi.

Nhìn người trước mặt ăn mặc trang điểm như lolita đưa ánh mắt căm ghét nhìn tôi.

"Cô chính là bạn thuở nhỏ của Giang Thần sao?"

"Đúng thế." Cô ta trừng mắt nhìn tôi.

"Vương Nghiên, đóng cửa phòng họp lại." Giang Thần đột nhiên nói.

Nhưng Vương Nghiên vẫn đứng yên như cũ, nhìn ra bên ngoài phòng họp nói lớn

"Cẩu Thần, cô ta hại anh trở thành như vậy, anh vẫn còn suy nghĩ cho cô ta. Cô ta dám làm mà lại sợ mọi người biết sao?"

Giang Thần thấy Vương Nghiên đứng yên tại chỗ, tự mình bước tới đóng cửa lại.

Vương Nghiên thấy Giang Thần đi qua, liền nhào đến ôm lấy cổ Giang Thần như để khẳng định chủ quyền, nhưng dáng người cô ta không cao, phải dùng hết sức mình kiễng chân lên mới ôm được cổ Giang Thần, nhìn hai người đang ôm nhau như đôi tình nhân đang đùa giỡn.

Nhìn hai người trước mặt tôi càng khẳng định suy đoán trước đây của mình.

"Quả nhiên là con gái."

Giang Thần có chút mất tự nhiên đẩy cánh tay Giang Nghiên ra, nghiêm túc nhìn tôi giải thích.

"Trước đây anh nói Vương Nghiên là nam không phải là sợ em hiểu lầm đấy sao, Trình Lạc bọn anh thực sự không xảy ra chuyện gì, chuyện xảy ra với em anh xin lỗi."

"Anh suy nghĩ cho tôi như vậy, tôi phải cảm ơn anh đúng không?"

Hắn làm ra việc như thế, liên quan đến việc bạn thuở nhỏ anh ta là nam hay nữ sao?

Ngược lại bọn họ trông có vẻ đang giấu đầu lòi đuôi, trong lòng đang chột dạ ấy nhỉ?

Vương Nghiên sắc mặt kỳ quái nhìn tôi cười, sau đó mở miệng.

"Cô đừng có mà suy nghĩ linh tinh, đừng có những suy nghĩ dơ bẩn về tôi và Cẩu Thần, tôi và Cẩu Thần là anh em, chúng tôi nhiều năm ngủ trên một chiếc giường cũng chưa từng xảy ra chuyện gì cả..."

"Vương Nghiên, đừng nói nữa!"