Chương 47 - Bạn Trai Nhốt Tui Vào Quyển Truyện Ảnh Viết
“Có phải ông quên mất rằng cái mạng này của ông là ông ngoại cứu lấy?”
“Số tiền mà ông dùng để gây dựng sự nghiệp cũng là ông ngoại và cả nhà tôi dùng mạng đổi lấy.”
“Ông là đồ súc sinh ăn bánh bao máu người.”
Đây là lần đầu tiên tôi thoải mái chửi bới như vậy.
Khuôn mặt cậu tôi trở nên vặn vẹo, quay đầu hỏi không khí: “Em cũng nghĩ vậy à?”
Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên cúi đầu phun ra một ngụm máu.
Tôi là người đã đầu độc ông ta.
27.
Dưới ánh trăng, tro cốt rải đầy trên mặt đất.
Tôi sờ sờ cái kéo trong túi, chuẩn bị ra tay với cậu tôi.
Đây là những gì tôi đã chuẩn bị trước khi đến.
Dù sao thì sau ngày hôm nay, ông ta không sống được, tôi cũng không có ý định sống tiếp.
Cô gái đã cứu tôi, lần này không biết lại từ đâu xuất hiện, cầm một lọ thuốc nhỏ mắt, nhỏ vào trong mắt tôi.
Sau đó ném chai thuốc nhỏ mắt xuống dưới chân.
Lần này, tôi không chỉ có thể nghe thấy họ, mà tôi còn có thể nhìn thấy họ.
Đầu tiên, ông tôi hướng về phía cô gái kia, cúi chào kính cẩn.
Tiếp đấy nói với tôi: “Du Du, là ta có lỗi với cậu của con, tất cả đều là lỗi của một mình ta."
Tôi không hiểu: “Ông nhận nuôi hắn mà hắn quay ra hại chế.t cả nhà chúng ta, sao giờ lại biến thành ông có lỗi với hắn?”
Cậu tôi nhìn ông ngoại, không che giấu hận thù trong ánh mắt.
Ông ngoại bình tĩnh nói với hai người chúng tôi: "Bởi vì, Diệp Sấm là con ruột của ta.”
“Mẹ con mới là người được ông nhận nuôi.”
Cú quay xe này khiến cậu tôi và tôi choáng váng.
Ông tôi chậm rãi nói: “Hồi đó, ông có một người bạn từng có ân tình giúp đỡ.”
“Tình cờ con gái anh ấy cũng trạc tuổi con trai ta, cả nhà người đó gặp tai nạn ô tô nên ta mới ôm Linh Linh về.”
“Ông sợ con bé bị người khác bắt nạt, nên mới nói với mọi người Linh Linh là con gái ruột của mình.”
28.
Trên mặt cậu tôi hiện lên vẻ khó tin: “Làm sao có thể… Vậy tại sao ông không gả Linh Linh cho tôi!”
Ông ngoại liếc nhìn mẹ tôi ở bên cạnh rồi nói: “Linh Linh, con tự nói với nó đi.”
Mẹ tôi lên tiếng: "Anh Sấm."
Giọng mẹ rất nhẹ, đây là lần đầu tiên tôi chăm chú lắng nghe mẹ như vậy.
“Năm đó không phải cha không chịu gả em cho anh, mà là do em không muốn.”
“Em đối với anh chỉ có tình thân, không còn tình cảm nào khác.”
“Em chỉ yêu cha của Du Du.”
Cậu tôi không dám tin, bản thân cố chấp nhiều năm như vậy, kết quả lại thành ra thế này, ông ta ôm mặt khóc rống lên, cả người suy sụp: “Vậy mà tôi lại tự tay hại ch.ết cha ruột của mình.”
Bàn tay đang cầm kéo của tôi càng siết chặt hơn.
Tôi hỏi ông ngoại, cố gắng dời đi sự chú ý của cậu tôi.
"Cho nên, quỷ nhĩ của con là do ông cho con ăn tro cốt của mẹ à?”
Ông ngoại lắc đầu: “Thật ra không phải vậy, con sinh ra đã có thể nghe được âm thanh của thế giới bên kia. Khi đó mẹ con vừa mới qua đời.”
“Con mới hai ba tuổi, mỗi đêm đều gọi mẹ, nói mẹ đến thăm mình, cha con sợ cứ tiếp diễn lâu ngày, tinh thần con sẽ xuất hiện vấn đề, nên mới tìm ta che tai con lại.”
“Cho đến khi con tám tuổi, con lại nói rằng mình có thể nghe thấy âm thanh kia.”
“Ông biết mẹ con chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nên mới nhẫn tâm mở phong ấn tai của con.”
“Chỉ là không ngờ, vẫn không thể tránh né.”
“Ta ch.ết cũng không sao, chỉ là đáng tiếc cho cha con mà thôi. "
Tôi khóc cho đến khi giọng khàn đi, ánh mắt oán hận nhìn về phía cậu tôi.
Ông ta chế nhạo: “Tao không làm gì cha mày cả. Có trách thì trách thằng đấy xui xẻo nên mới chế.t. Mày cứ ra tay đi.”
Đèn báo ghi âm của điện thoại di động trong túi tôi liên tục nhấp nháy.
“Vậy mảnh đất này luôn xảy ra vấn đề là do ông dở chiêu trò phía sau đúng không?”
Cậu tôi thẳng thắn thừa nhận: “Ừ đấy, tao đã đưa tiền cho bọn côn đồ trong làng”.
“Nói với chúng nó, chỉ cần có ai chôn cất ở nơi này thì đi tìm cách quấy phá.”
“Mảnh đất này là nơi tốt nhất để nuôi quỷ, không nghĩ tới vẫn là mệnh cách chó chếc của mày tốt hơn.”
“Rõ ràng chỉ cần hôm qua mày ch.ết đuối là tao có thể lấy máu thịt của mày làm vật dẫn, dùng thân thể của mày đem Linh Linh đổi lại.”
Ông ta hung tợn trừng mắt nhìn tôi: “Mày mới là người nên ch.ết đi! Đồ khốn nạn!”
Chuyện đến nước này, người này vẫn không nhận thức được bản thân đã sai.
Nhưng tôi dần dần bình tĩnh lại: “Vậy ông ngoại tôi ch.ết như thế nào?”
Ông ta trầm mặc: "Người là do tao gi.ết, mày cứ báo cảnh sát bắt tao đi.”
Tôi chuyển ánh mắt sang cô gái bên cạnh: "Chị đã giúp tôi nhiều lần mà đến giờ tôi vẫn chưa biết tên chị.”
Cô ấy xua tay:
“Tôi tên là Hà Thanh Thanh, là một đạo sĩ dân gian.”
“Tôi cũng không phải là giúp không công.”
“Đôi tai này đối với em là gánh nặng nhưng nó lại có ích với tôi.”
“Nếu em đồng ý, tôi có thể giúp em một chuyện.”
“Dù sao thì mạng sống của cậu em cũng đã tận, theo lý thuyết thì sẽ phải chếc vào hôm nay.”
29.
Tôi đã trở thành một người bình thường.
Ông ngoại và mẹ theo cô gái kia đi đầu thai.
Cậu tôi suýt nữa đã ch.ết đuối dưới sông, sau khi được dân làng cứu, tính cách của ông ấy đã thay đổi hoàn toàn.
Sau khi trở về thì đòi ly hôn với mợ tôi, nói muốn tự mình nuôi tôi.
Hơn nữa, ông còn đem toàn bộ số tiền bồi thường năm đó chuyển hết vào thẻ ngân hàng của tôi.
Lý do là tôi đã trưởng thành, tai cũng đã khỏi, nên gia đình họ không có lý do gì để giữ số tiền này.
Mợ tôi khóc lóc gây rối, đòi thắt cổ đều vô dụng, cuối cùng bi thương quá độ phải vào bệnh viện, một mình sống với hai người chị họ.
Cậu tôi bảo tôi sửa đổi xưng hô, nói rằng sau này tôi chính là con gái ruột của ông.
Ông nắm tay tôi: "Mấy năm nay cha không có ở đây, đã khiến con chịu nhiều tổn thương rồi.”
Tôi mỉm cười, cuối cùng thì tôi cũng có gia đình rồi.
Giải thích kết truyện: Lâm Du đổi quỷ nhĩ lấy một yêu cầu với Hà Thanh Thanh. Số mạng ông cậu đã hết nên dùng linh hồn cha của Lâm Du nhập xác ông ta.
quay lại các chương sau đây để đọc chiện mới nhaa
chương 1: Bạn trai nhốt tui vào quyển truyện ảnh viết (linh dị hài)
chương 14: Hình như tui là npc trong tiểu thuyết (linh dị hài)
chương 28: Ai mua quan tài hơmmmm