Chương 16 - Bạn Trai Nhốt Tui Vào Quyển Truyện Ảnh Viết

“Ông chủ, xin hỏi có gì cần không?”

“Tôi muốn tìm hiểu về vụ án 2 năm trước.”

“Được ông chủ! Xin chờ một lát!”

Nói xong tôi lập tức cúi người, chui vào dưới quầy tìm đồ.

5 phút sau.

Tôi ôm một đống báo chí dày cộp chui ra.

Phủi sạch bụi trên giấy, tôi cung kính đưa tài liệu cho Trang Tự.

“Cảm ơn.”

“Trời ạ!” Thấy tài liệu, Lữ Diệc bên cạnh lập tức nhảy dựng lên, “Vừa rồi tôi hỏi cô có manh mối khác không, cô nói không có?”

Tôi còn chưa kịp nói, Tần Sảng bên cạnh kéo kéo áo cậu ta: “Thôi đi… đó là đạo cụ nhiệm vụ cao cấp, là do chúng ta nộp đồ chưa đủ để mở khóa điều kiện…”

“Thấy tiền sáng mắt!” Lữ Diệc thấp giọng chửi một câu, quay người rời đi.

Tần Sảng xin lỗi cúi chào tôi, cũng quay người đuổi theo.

Tôi thản nhiên nhìn bóng lưng hai người rời đi, mỉm cười.

Ánh mắt chuyển sang Trang Tự.

Anh ta một tay cầm tài liệu, tay kia lật trang giấy, đọc một cách chăm chú. 

Khi cúi xuống, hàng mi dài tạo nên bóng mờ trên mí mắt. 

Sống mũi cao, đôi môi mỏng và đỏ. 

Không ngoa khi nói, anh ta là người chơi đẹp trai nhất mà tôi từng gặp. 

“Anh có bạn gái không?” Tôi không nhịn được, hỏi một câu không liên quan.

Động tác của Trang Tự khựng lại, ngẩng lên nhìn tôi.

Sau đó, anh ta trả lời một câu còn khiến tôi bất ngờ hơn:

“Cô cũng hỏi câu này với người đàn ông khác à, Kiều Bạch Vi?”

4.

Buổi tối sau khi tắm xong, tôi nằm trên giường. 

Trằn trọc mãi, không thể hiểu nổi.

 Anh ta làm sao biết được tên tôi? 

Thường thì trong mắt các người chơi, tôi chỉ là “bà chủ chung cư”. 

Thêm vào đó, tôi không cung cấp nhiều manh mối và chỉ là một NPC bên lề trong trò chơi.

Đây là lần đầu tiên có người biết tên đầy đủ của tôi…

Tôi nằm trên giường, lại trở mình. 

Đối diện cửa phòng, đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai. 

Tôi nhắm mắt lại, đã quen với tất cả những điều này. 

Theo kịch bản, tối nay họ sẽ bị thu hút bởi những tiếng động lạ trong lối thoát hiểm khẩn cấp. 

Bà Trương, người dọn vệ sinh không bao giờ xuất hiện vào ban ngày, lại đúng giờ gây chuyện trong hành lang vào ban đêm. 

Cây chổi đầu người đã mục nát của bà ấy mỗi lần đều có thể ngẫu nhiên dọa ngất một người chơi nhỏ đáng yêu. 

Nghĩ lại thì thân phận của tôi vẫn là nhẹ nhàng nhất. 

Tôi chỉ cần xuất hiện khi người chơi đến, thời gian còn lại chỉ cần trả lời qua loa câu hỏi của họ và phối hợp với cảnh sát ghi lời khai.

Cũng không có việc gì vất vả khác. 

Ít nhất có thể đảm bảo ngủ sớm dậy sớm, ngủ một giấc đẹp da. 

Nghĩ đến đây, tôi tự động chặn tiếng ồn ngoài hành lang, nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. 

Ngay giây tiếp theo, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Tiếng gõ cửa làm tôi giật mình, mở mắt ra trong sự nghi hoặc. 

Đêm đầu tiên… không thể có ai đến tìm tôi mới đúng chứ. 

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục. 

Tôi không kịp nghĩ nhiều, xuống giường ra mở cửa. 

Cửa vừa mở ra. 

Chỉ thấy Trang Tự cao hơn tôi một cái đầu, đứng thở hổn hển ngoài cửa. 

Phía sau anh ta, Lữ Diệc mồ hôi nhễ nhại, dựa vào tường, miệng không ngừng chửi bậy. 

Tần Sảng ngồi sát bên cạnh, cũng ngồi dưới đất khóc nức nở.

Những người khác cũng trong tình trạng thảm hại, mặt mày tái nhợt, mồ hôi đầm đìa. 

Tôi dùng ánh mắt đếm qua. 

Tổng cộng 6 người, thiếu 1 người.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi mỉm cười hỏi. 

“Em không sao chứ?” Trang Tự nhanh chóng nhìn tôi với ánh mắt quan tâm. 

Tôi há miệng, nhất thời ngây người. 

“Khá… là ổn.”

Đây là lần đầu tiên có người chơi quan tâm đến tôi! 

Hu hu hu… trước đây không có người chơi nào để ý đến sống chết của tôi. 

Lữ Diệc ngồi dưới đất vừa nãy vẫn đang chửi bậy. 

Đột nhiên cậu ta đứng dậy, nhìn Trang Tự với ánh mắt giận dữ: 

“Này! Anh bị bệnh à? Hệ thống bảo chúng ta tìm manh mối trong hành lang, còn anh thì nửa đêm chạy đến đây tán tỉnh cô gái này? Không thấy đội thiếu người sao?” 

Tần Sảng cũng đứng dậy, kéo tay cậu ta, ra hiệu đừng nói nữa. 

Nhưng Lữ Diệc không thèm để ý, hất tay cô ấy ra.

Trang Tự không động đậy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi. 

Anh ta không phải là… bị vẻ đẹp của tôi mê hoặc rồi chứ? 

Tôi tự luyến sờ mặt mình. 

“Vi Vi, em có thể đi cùng tôi không?” Trang Tự bất ngờ lên tiếng, giọng nói dịu dàng pha chút van nài, “Tôi không yên tâm khi em ở một mình trong phòng.”