Chương 8 - Bạn Trai Là Đại Boss Game Kinh Dị 4

8

Tôi hơi hối hận rồi.

Đêm nay Khăn Đỏ phải gọi là quấn chặt lấy tôi, cho dù có đẩy thế nào cũng không nổi.

Nhưng giá trị hạnh phúc vẫn dừng ở con số 80 không chịu tăng lên, như gặp phải bug.

Sau khi chìm vào giấc ngủ, tôi lại mơ thấy Cố Mặc Trì.

Dáng người cao ráo đứng ngược sáng, hắn mỉm cười, vươn tay về phía tôi,
“Em yêu, về nhà thôi.""

Tôi muốn vươn tay ra nắm lấy bàn tay hắn, nhưng lại chẳng thể nào chạm được, hình bóng Cố Mặc Trì càng lúc càng mờ ảo.

Giây tiếp theo, xung quanh đột nhiên thay đổi.

Những xúc tu khổng lồ xuất hiện.

Chúng hung dữ, to lớn và hung hãn. Hoàn toàn khác với dáng vẻ của xúc tu trước đây tôi từng gặp, quấn lấy tôi nũng nịu.

Vô số người chơi bị xúc tu x.é n.át. Mảnh vụn vương vãi khắp mặt đất.

"Cố Mặc Trì! Dừng lại!"

Tôi hét lên. Nhưng những xúc tu vẫn không mảy may lay động.

Cho đến khi ...

"Chị ơi?"

Giọng nói nhẹ nhàng bên tai đưa tôi trở về thực tại sau cơn ác mộng mơ hồ.

Tôi thở hổn hển ngồi bật dậy.

Một ly nước xuất hiện trước mặt tôi.

Khăn Đỏ cúi xuống thổi nước trong cốc rồi đưa đến trước miệng tôi.
"Chị gặp ác mộng sao?”

"Ừm."

Tôi uống một ít nước, cơ thể dần hồi phục.

Hắn hỏi: “Chị mơ thấy gì vậy?”

Tôi quên mất rồi. Tỉnh dậy sau giấc mơ, rất nhiều thứ trong giấc mơ dường như đã mờ đi.

Tôi cố nhớ lại, nhưng đổi lại chỉ là đầu óc choáng váng.

Những đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa thái dương đang nhức nhối của tôi, khiến tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Chị đừng sợ, chỉ cần có em ở đây, không ai có thể tổn thương chị đâu."

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi đùa:
“Nếu cuối cùng người tổn thương chị lại là em thì sao?”

Hắn cười ngọt ngào:
“Vậy chị cứ gi.ết em đi.”

Tôi sửng sốt: “Đùa thôi, Khăn Đỏ à, em sẽ không làm tổn thương chị đâu, đúng chứ?”

Hắn dựa vào người tôi với vẻ mặt ngây thơ:
“Em biết chị đang đùa mà, em sao có thể làm hại chị được chứ?”

Sau hai ngày ở bên nhau, tôi không còn đề phòng Khăn Đỏ nhiều như trước nữa.

Nhìn thấy hắn, tôi lại nhớ đến người yêu mình Cố Mặc Trì.

Tôi xoa xoa má hắn, giọng nói cũng dịu dàng hơn.
"Khăn Đỏ, em thật dễ thương nha."

Hắn mỉm cười: “Vậy chị sẽ luôn thích Khăn Đỏ chứ?”

"Chắc chắn rồi.”