Chương 5 - Bạn Trai Khác Thường
Khi tôi quen anh, anh là người chín chắn, điềm đạm, luôn ổn định về cảm xúc — một người dịu dàng nhưng đầy sức mạnh.
Sao có thể giống người trong tấm ảnh kia được?
Tôi siết chặt ngón tay, lật mặt sau tấm ảnh — chỉ thấy một hàng chữ nhỏ, run rẩy, mảnh như tơ.
“Hắn không phải là Tống Dục.”
Tim tôi thót mạnh, đến cả nhịp thở cũng như nghẹn lại.
Tôi cố ép mình bình tĩnh suy nghĩ — lần gặp mẹ anh hôm trước, từ thời gian đến địa điểm đều do Tống Dạ sắp xếp.
Từ lúc tôi gặp bà, đến lúc y tá đến đẩy đi uống thuốc, tổng cộng chưa đầy năm phút.
Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều có gì đó bất thường.
Tôi phải gặp lại mẹ anh một lần nữa.
14
Hôm ấy, tôi xin nghỉ phép, tự lái xe một mình đến viện dưỡng lão.
Y tá trưởng tiếp tôi tỏ ra hết sức kinh ngạc.
“Cô đã báo với anh Tống chưa?” Cô y tá trưởng hỏi tôi.
Tôi mỉm cười đáp: “Chúng tôi sắp kết hôn rồi, nên tôi muốn thay anh ấy chăm sóc mẹ anh ấy thật tốt.”
Cô do dự một chút, nhưng rồi vẫn gật đầu: “Vậy mời cô đi lối này.”
Cô dẫn tôi đến trước một tòa nhà, tôi thấy mẹ của Tống Dạ đang ngồi trong sân.
Bà như thể đã biết trước tôi sẽ đến, vừa thấy tôi liền kích động hẳn lên.
“Thời gian thăm hỏi không nên quá lâu, bệnh nhân cần nghỉ ngơi.”
“Vâng, cảm ơn cô.”
Sau khi y tá trưởng rời đi, tôi bước vào sân.
“Bác gái, tấm ảnh đó… là bác để vào phải không?” Tôi mở lời trước.
Nước mắt lưng tròng, bà nghẹn ngào: “Đúng vậy… Khó khăn lắm tôi mới tìm được cơ hội để nói với cháu. Mau rời khỏi nó đi… Nó không còn là con trai tôi nữa. Con trai tôi, Tống Dục, đã chết rồi. Bây giờ người ở bên cháu… là một con quái vật.”
Lời bà nói khiến tôi rợn cả da gà.
Bà nắm chặt tay tôi, bật khóc: “Dục Nhi đã chết từ ba năm trước… Nó gặp tai nạn khi đua xe ở nước ngoài, lúc tìm thấy thì đã không còn cứu được nữa. Nhưng ông nội nó không cam lòng, chẳng biết từ đâu tìm được một lão hòa thượng, ông ta đưa cho ông nội một cái hũ đất, bảo phải đặt trong nhà để thờ phụng.
Thờ chưa được bao lâu, bệnh viện bỗng báo tin — Dục Nhi tỉnh lại rồi…”
Bà khóc nức nở, nỗi đau tràn ngập trong từng lời, khiến tôi cũng không kìm được xúc động.
“Dục Nhi là do tôi sinh ra, là con ruột của tôi, sao tôi có thể không nhận ra chứ… Người bây giờ… hắn hoàn toàn không phải con trai tôi… hoàn toàn không phải…”
Tôi vừa định hỏi thêm gì đó, thì chuông điện thoại bất ngờ vang lên dữ dội.
Là Tống Dạ.
15
Tôi bước ra một góc khác để nghe điện thoại.
“Thu Thu… em đến thăm mẹ rồi à?” Anh hỏi.
Tôi hít sâu một hơi: “Ừ, trời bắt đầu lạnh, chân bà không tiện, em mua cho bà một chiếc chăn lông cừu, cho ấm.”
“Thu Thu, mặc kệ mẹ có nói gì… em cũng đừng tin.” Giọng anh trầm thấp, như thể đang thì thầm ngay bên tai tôi.
Tôi im lặng một lúc rồi nói: “Em biết mà, vừa rồi bà còn nhận nhầm em thành người khác nữa cơ.”
“Cái gì?” Anh ngập ngừng, có vẻ chưa hiểu.
“Bà gọi em là Diêu Diêu. Em hỏi anh — Diêu Diêu là ai? Trước em, anh từng đưa ai đến gặp mẹ rồi?”
Anh bị tôi hỏi dồn đến luống cuống, giọng cũng trở nên ấp úng: “Chắc là… chắc là tên một y tá nào đó thôi… Thu Thu, đừng hiểu lầm.”
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Về rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”
Không đợi anh giải thích thêm, tôi dứt khoát cúp máy.
Một cơn gió lạnh lướt qua lúc này tôi mới phát hiện trán mình đã rịn đầy mồ hôi lạnh.
“Cô Mạnh, bệnh nhân cần nghỉ ngơi rồi.”
Một y tá bước vào sân, chuẩn bị đẩy bà vào trong nghỉ ngơi.
Tôi cúi người đắp lại chiếc chăn lên chân bà, bàn tay run rẩy của bà đặt nhẹ lên vai tôi.
“Đứa trẻ ngoan… mau đi đi… mau đi đi…”
16
Về đến nhà, Tống Dạ từ trong bếp bưng ra một đĩa thức ăn, trên bàn toàn là những món tôi thích.
“Còn thiếu một món canh nữa.” Anh nói rồi quay lại bếp.
Tôi rửa tay xong ngồi vào bàn, anh bày bát đũa xong xuôi, ngồi đối diện múc cơm cho tôi.
“Cảm ơn.” Tôi nhận lấy.
“Hôm nay mẹ anh nói gì với em vậy?” Anh vừa gắp thức ăn vừa hỏi.
“Anh thật sự muốn biết sao?” Tôi nhìn thẳng vào anh, hỏi.
Anh đặt hai tay lên bàn, vô thức co lại.
Đó là một thói quen nhỏ của anh, biểu hiện mỗi khi anh căng thẳng.
“Anh không muốn em buồn.” Anh nói.
Tôi gắp một miếng thức ăn, nhai rồi mới đáp: “Em đâu có buồn, chỉ là bác gái nhắc đến chuyện hồi nhỏ của anh, bà vẫn nhớ rất rõ.”
“Vậy à?” Tống Dạ hơi động tay, cầm lấy đôi đũa.
Anh nhẹ giọng nói: “Hồi đó anh thật sự có chút bướng bỉnh, mẹ luôn phải lo lắng vì anh.”
Tôi khẽ ừ một tiếng, Tống Dạ cũng không hỏi gì thêm.
ĐỌC TIẾP :