Chương 1 - Bạn Trai Khác Thường
Tôi và bạn trai đã quen nhau hai năm, lần này tôi dẫn anh ấy về gặp gia đình.
Mới ăn được nửa bữa, em trai đã gọi tôi vào bếp.
Nó hạ giọng nói: “Chị, bạn trai chị không phải người sống.”
1
Lời của em khiến tôi sững sờ tại chỗ.
Nó từ nhỏ thân thể yếu ớt, cha mẹ đưa đi biết bao bệnh viện cũng không ăn thua, sau này nhờ một ông lão chỉ đường, mười lăm tuổi nó lên núi bái sư, sức khỏe mới dần khá lên.
Nó quanh năm phiêu bạt, chỉ ở trong đạo quán, rất ít liên lạc với người nhà, khó khăn lắm mới gặp mặt một lần, lại còn hù dọa tôi như thế.
“Đừng nói linh tinh nữa!” Tôi quát khẽ.
Nó lại hỏi: “Chị quen anh ta thế nào?”
Tôi có hơi tức giận, thì nghe mẹ gọi từ phòng khách: “Thu Nhi, nấu xong canh chưa con?”
Em trai rút từ trong áo ra một lá bùa đã được gấp gọn, nhét vào tay tôi: “Chị, cầm lấy trước đã.”
Tôi quay lại bàn ăn ngồi xuống, Tống Dạ nắm lấy tay tôi, dịu dàng hỏi: “Sao vậy em?”
Em trai cũng ngồi xuống, không nói với Tống Dạ lấy một câu, không khí bỗng trở nên gượng gạo.
Tôi ngẩng đầu nhìn Tống Dạ, ánh mắt anh vẫn dịu dàng lay động, bàn tay cũng ấm áp.
Tôi nắm lại tay anh, mỉm cười nói: “Không có gì đâu.”
“Mẹ ơi, ăn cơm mà còn nắm tay nữa hả?” Mẹ tôi che miệng cười khúc khích.
“Nào, mẹ hầm canh hai tiếng đồng hồ lận đấy.”
Tôi múc canh đút cho anh, anh cúi đầu nếm một ngụm, ngại ngùng nhận lấy bát, nhẹ giọng nói: “Ngon lắm.”
“Ngon thì uống thêm vài bát nữa.”
Mẹ tôi rất vừa ý với Tống Dạ, suốt bữa ăn cười đến không khép miệng được.
Cũng đúng, Tống Dạ hoàn toàn đáp ứng mọi tiêu chuẩn mẹ tôi đặt ra cho con rể — gia thế tốt, thanh niên xuất chúng, tính cách hòa nhã, gần như hoàn mỹ.
Chúng tôi quen nhau hơn hai năm, sống chung một năm, anh thật sự không có điểm nào đáng chê.
2
Tối nay vốn định ngủ lại nhà mẹ, nhưng Tống Dạ nói uống rượu xong thấy đau đầu, nên tôi lái xe đưa anh về nhà.
Anh vào phòng tắm, tôi nằm dài trên sofa lướt điện thoại, nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn lời em trai nói ban chiều — rốt cuộc nó có ý gì?
Lúc tôi đi, nó còn dặn nhất định phải về nhà ngày mai.
Tôi định gọi điện hỏi rõ, nhưng chuyện nó nói lại quá hoang đường.
“Thu Thu, em đang xem gì vậy?”
Tống Dạ đi tới ôm tôi từ phía sau, trán tựa vào vai tôi.
“Xem hài độc thoại ấy mà.” Tôi đưa điện thoại cho anh, anh chăm chú nhìn đoạn diễn trên màn hình.
Thấy anh không có biểu hiện gì lạ, tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong ốp điện thoại là lá bùa em trai đưa tôi, tôi sợ Tống Dạ nhìn thấy nên tiện tay nhét vào đó.
May mà anh không để ý.
“Dạo này mấy đoạn tấu hài càng lúc càng thú vị.”
Anh cười đưa điện thoại lại cho tôi, rồi nằm gối đầu lên đùi tôi, làm nũng đòi tôi xoa đầu cho anh.
Tay tôi chạm vào mái tóc anh, mềm mại và dày mịn, anh thoải mái nhắm mắt lại.
“Mẹ đồng ý cho chúng ta kết hôn rồi.” Anh nói.
Tôi khẽ ừ một tiếng, mẹ tôi đúng là đã nôn nóng xem ngày cưới cho chúng tôi.
“Em không vui à?” Anh hỏi tôi.
“Khó khăn lắm mới gặp lại Mạnh Thác, mà nó vẫn cứ khờ khạo không hiểu chuyện, thật khiến người ta lo lắng.”
Tống Dạ im lặng một lúc: “Nó không thích anh sao?”
Anh nhìn tôi, chờ câu trả lời.
Tôi đáp lấp lửng: “Tính nó vốn kỳ quặc, gặp ai cũng như thế cả.”
Tống Dạ lại nói: “Em rất ít khi nhắc đến cậu ấy.”
Quả thật, với đứa em trai này, tôi từng có không ít oán trách.
Hồi tôi học cấp ba, cha mất, chưa được mấy ngày thì Mạnh Thác bỏ đi không lời từ biệt, mẹ tôi khóc đến lả người rồi đổ bệnh, quãng thời gian đó tôi thật sự không biết mình đã vượt qua thế nào.
Chỉ là khi lớn lên, tôi bắt đầu học cách thấu hiểu, cũng dần học cách tôn trọng lựa chọn của nó.
Tôi giải thích: “Nó rời nhà từ nhỏ, làm đạo sĩ gì đó, sống trong đạo quán suốt, người nhà đối với nó chẳng quan trọng lắm, anh không cần để tâm đến thái độ của nó.”
“Nó có cuộc sống của nó, chúng ta có cuộc sống của mình.” Tống Dạ xoa đầu tôi.
“Huống hồ em còn có anh, anh sẽ không bao giờ rời xa em.”
Tôi cảm nhận được hơi ấm từ làn da anh, cảm nhận được rung động trong lồng ngực mỗi khi anh nói.
Tôi gạt đi những lời mơ hồ khó tin của Mạnh Thác, chỉ tin vào người thật đang ở ngay bên cạnh mình.
3
Sáng hôm sau, Tống Dạ nói tối nay không cần đợi cơm, tập đoàn có cuộc họp, anh sẽ về muộn.
Chiều tan làm, tôi vừa bước tới cổng thì đã thấy Mạnh Thác.
Nó mặc một chiếc áo thun cũ bạc màu, đứng trong bóng râm của trụ đá, lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi bước lại gần, hỏi: “Ăn gì chưa?”
Nó lắc đầu, tôi liền đưa nó tới quán lẩu gần đó.
Gọi món xong, cả phòng ăn rơi vào im lặng, tôi cũng chẳng biết nên mở lời thế nào.
Mạnh Thác là người lên tiếng trước: “Chị, anh ta thật sự có vấn đề, chị phải tránh xa anh ta ra.”