Chương 1 - Bạn Trai Giả Hay Thật
Để tránh bị bắt đi xem mắt, Tết này tôi đã thuê một anh chàng giả làm bạn trai đưa về nhà.
Dịch vụ của anh ấy quá hoàn hảo, khiến bố mẹ tôi vui đến nở hoa, họ hàng cũng chẳng thể chê bai điều gì.
Tôi định đưa anh ấy thêm một bao lì xì để cảm ơn màn diễn xuất tuyệt vời.
Nhưng anh ấy lại ôm eo tôi, ghé sát tai thì thầm:
“Chị à, em thực sự muốn làm bạn trai của chị. Chị không biết em đã thích chị bao lâu rồi đâu.”
1.
“Bố, mẹ, con về rồi đây!”
Tôi vừa giúp anh ấy đặt mấy túi quà xuống vừa lớn tiếng gọi vào phòng khách.
Đồng thời, tôi ghé sát dặn dò:
“Nhớ cẩn thận đấy, đừng để lộ sơ hở!”
Tôi thuê một chàng trai giả làm bạn trai chỉ để tránh bị bố mẹ ép đi xem mắt.
Trong lòng cứ thấp thỏm lo sợ anh ấy sẽ làm lộ tẩy mọi chuyện.
Nhưng anh ấy chỉ cười, nhẹ nhàng gật đầu trấn an tôi.
Lúc này, mẹ tôi đeo tạp dề bước ra, vui vẻ nói:
“Ôi dào, về nhà là được rồi, còn mang nhiều quà thế này làm gì! Nhà mình cả mà!”
Rồi bà quay đầu gọi lớn:
“Ông Lý, mau ra giúp tụi nhỏ đi!”
Anh ấy nở nụ cười nhã nhặn, đáp lời:
“Bác gái, bác trai, đây là phép lịch sự tối thiểu ạ. Hơn nữa, đây cũng là chút tấm lòng của cháu.”
Mẹ tôi nghe xong cười tít mắt.
“Chà chà, đẹp trai thế này, lại còn ăn nói khéo léo, bảo sao con gái nhà tôi lại để cậu bắt cóc mất!”
Bố tôi ngồi bên cạnh cũng cười đến mức mắt híp lại thành một đường.
“Mấy đứa chuẩn bị quà đúng là chu đáo thật đấy. Trà này còn đắt quá, đến tôi cũng tiếc không dám mua, nay lại được uống nhờ hai đứa rồi!”
Tôi đứng bên cạnh, cũng chỉ biết cười theo.
Sau đó, anh ấy chủ động vào bếp giúp mẹ tôi nấu bữa tối.
Còn nói là muốn cho cả nhà nếm thử tay nghề của mình.
Còn tôi thì bị bố kéo ra chơi cờ.
Nhưng lòng tôi cứ rối bời, chỉ mong bạn trai giả của mình đừng để lộ sơ hở.
Một lúc sau, anh ấy đi tới, nhẹ giọng gọi:
“Tiểu Tiểu, bác trai, đến giờ ăn rồi.”
Nhìn anh ấy lúc này, vừa nấu cơm xong, lại còn dịu dàng như vậy.
Không hiểu sao tôi bỗng thấy anh ấy có chút dáng vẻ của một người chồng đảm đang.
Tôi ngẩn người ra một lát.
“Tiểu Tiểu, sao thế?”
Anh ấy giơ tay lên quơ quơ trước mặt tôi.
“A! Không có gì, không có gì! Đi thôi, đi ăn cơm nào!”
Hoàn hồn lại, tôi cảm thấy bản thân vừa có suy nghĩ hơi kỳ lạ nên bất giác thấy xấu hổ.
Để xua tan cảm giác này, tôi bèn nhanh chóng nắm lấy tay anh ấy kéo về phía bàn ăn.
Anh ấy hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó ánh mắt trở nên vui vẻ hơn.
Bàn tay cũng nắm chặt lấy tay tôi.
Tới khi ngồi xuống bàn ăn, tôi mới sực tỉnh, vội buông tay ra.
Nhưng mà… mặt tôi lại đỏ bừng lên mất rồi!
Lúc thả tay ra, anh ấy còn cố tình khẽ vuốt nhẹ lòng bàn tay tôi.
Khiến tôi ngượng chín mặt.
Nhớ ra anh ấy còn nhỏ hơn tôi một tuổi, tôi không khỏi tự trách bản thân:
Tội lỗi quá…
A di đà Phật.
Trong bữa cơm, mẹ tôi liên tục hỏi về quá trình quen nhau, yêu nhau của hai đứa.
May mà trước đó tôi và anh ấy đã thống nhất kịch bản rồi.
Có thể thấy mẹ tôi rất hài lòng với anh ấy.
Xem ra số tiền tôi bỏ ra thuê bạn trai cũng xứng đáng.
Ít nhất có thể tạm thời thoát khỏi việc bị ép đi xem mắt rồi.
Mẹ tôi nhìn tôi cười tủm tỉm, trêu chọc:
“Tiểu Tiểu, con làm gì mà cứ cười ngốc nghếch thế? Không phải lần đầu ăn đồ ăn do bạn trai nấu mà, sao vui thế?”
Rồi bà quay sang anh ấy, cười híp mắt nói:
“Cậu đừng có chiều nó quá nhé! Sau này khổ đấy!”
Tôi bất lực kêu lên:
“Mẹ à!”
2.
Anh ấy bỗng nắm lấy tay tôi.
Nghiêm túc nhìn vào mắt tôi.
“Cháu không thấy khổ đâu ạ. Vì cháu thích Tiểu Tiểu.”
“Cháu chỉ muốn dành cho cô ấy những điều tốt nhất. Chỉ cần cô ấy vui vẻ, cháu cũng sẽ vui vẻ.”
Rồi anh ấy quay sang mẹ tôi, nở nụ cười rạng rỡ:
“Nên bác gái ạ, cháu không hề thấy mệt chút nào. Mỗi ngày cháu đều đang cố gắng vì hạnh phúc của mình!”
Tôi bị ánh mắt nghiêm túc của anh ấy làm cho chấn động, nhưng ngay sau đó liền phản ứng lại, nhắc nhở bản thân rằng đây chỉ là đang diễn kịch.
Tôi liền nói:
“Đúng vậy đó mẹ, anh ấy vui lắm! Mẹ đừng nói mấy câu chọc ghẹo thế nữa hừ hừ!”
“Đúng là giới trẻ các con…”
Mẹ tôi nhìn chúng tôi đầy cưng chiều, càng lúc càng hài lòng với anh ấy hơn.
Bữa cơm tất niên này đúng là ai nấy đều vui vẻ.
Sau đó, mấy người họ hàng sống gần nhà vì muốn không khí thêm náo nhiệt nên kéo nhau tới đánh mạt chược, chơi mấy trò giải trí.
May mà tôi nhanh chân trốn đi, không bị bắt lại.
Còn anh ấy thì bị giữ lại giữa đám đông, bị hỏi han như một cuộc thẩm vấn.
Nhìn anh ấy trả lời nghiêm túc như vậy, tôi bỗng thoáng ngẩn ngơ, có chút ảo giác rằng chúng tôi thực sự là một cặp đôi yêu nhau.
Tôi thầm khâm phục anh ấy, không hổ danh là diễn viên chuyên nghiệp.
Xem anh ấy làm bố mẹ tôi vui vẻ hết nấc, lại khiến đám họ hàng hay giục mẹ tôi bắt tôi đi xem mắt cũng không thể nói được gì.
Tôi vừa ăn nho, vừa quyết định tí nữa nhất định phải tặng anh ấy một bao lì xì thật to!
Cuối cùng cũng tiễn xong đám họ hàng, tôi kéo anh ấy vào phòng mình, rót cho anh ấy cốc nước để dưỡng giọng, dù gì cũng nói không ít lời.
Sau đó, tôi lấy ra một phong bao lì xì thật lớn, đặt vào tay anh ấy.
Anh ấy khó hiểu nhìn tôi, hỏi:
“Chị ơi, ba mẹ đã lì xì sớm vậy sao?”
“Cái gì mà ba mẹ chứ! Đây là lì xì của chị tặng em!”
“Cảm ơn em đã diễn suất cực kỳ nhập tâm, màn trình diễn vô cùng xuất sắc! Vậy nên chị đặc biệt chuẩn bị bao lì xì này để cảm ơn em đó!”
Tôi chớp mắt cười tinh nghịch.
Anh ấy cúi đầu nhìn phong bao lì xì trong tay, khẽ bật cười.
Sau đó, ánh mắt anh ấy bỗng trở nên kiên định, khóa chặt tôi không rời.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh ấy ôm chặt lấy eo.
Ngay sau đó, tôi cảm nhận hơi thở ấm áp bên tai.
“Chị à, em thực sự muốn làm bạn trai của chị. Chị không biết em đã thích chị bao lâu rồi đâu.”
“Hay là… phần thưởng đổi thành cái này nhé?”
Đầu tôi lập tức đơ luôn.
Sau đó, tôi cảm nhận một cơn đau nhẹ trên vành tai.
Hỏng rồi, bo mạch chủ của tôi bị quá nhiệt rồi…