Chương 5 - Bạn Trai Đột Nhiên Xuất Hiện
Tôi lo lắng Thẩm Trạch Lâm sẽ cảm thấy phiền.
Nhưng nhìn vẻ mặt anh ấy thì hoàn toàn không có dấu hiệu khó chịu gì.
Anh nở một nụ cười nhè nhẹ: “Anh thấy như vậy… cũng tốt mà.”
“Hả?” – Tôi đang còn mơ hồ chưa hiểu gì thì điện thoại reo.
Nhìn màn hình – là con bạn thân gọi đến.
Tôi lập tức quên luôn cuộc đối thoại với Thẩm Trạch Lâm nhấn nghe máy.
“Giang Tư Tư! Mau đến đây đi, chỗ tao nhiều trai đẹp lắm! Mấy kiểu mày thích đầy luôn!” – con nhỏ hét trong điện thoại.
Vì hành lang lúc đó khá yên tĩnh, tôi lại chưa kịp giảm âm lượng…
Toàn bộ lời rao trai của nó… Thẩm Trạch Lâm nghe thấy hết sạch.
Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ, còn lo anh ấy sẽ hiểu lầm tôi là kiểu con gái đứng núi này trông núi nọ.
“Tao không đi đâu, tao đang đi với một người bạn.” – Tôi nói nhanh.
“Ơ kìa kìa~ bạn gì mà làm mày bỏ cả trai đẹp?” – nó trêu ghẹo.
Tôi hạ giọng xuống thật thấp: “Là anh chàng xuất hiện trong bức ảnh hôm nọ đấy.”
“Trời má! Giang Tư Tư! Mày tìm được ảnh đế thật rồi hả?” – giọng nó còn phấn khích hơn tôi – “Người thật sao? Đẹp cỡ nào? Tới bước nào rồi? Với tính cách như mày chắc nhào vô ôm hun luôn rồi chứ gì?”
Aaaa!!!
Đúng là bạn thân “tốt” của tôi!
Sao có thể nói ra toàn mấy lời “mạnh bạo” như vậy chứ?!
Tôi lén nhìn Thẩm Trạch Lâm… thì thấy mặt anh đã đỏ như gấc chín rồi.
“Cút đi! Dập máy đây!”
Tôi vừa định cúp máy thì vẫn không nhanh bằng cái miệng lanh chanh của con bạn thân: “Chuẩn bị làm chuyện “mờ ám” rồi chứ gì?”
Tôi vội vàng cúp máy, sau đó quay sang cười gượng với Thẩm Trạch Lâm “Cô ấy… toàn nói linh tinh thôi.”
“Ừm, anh hiểu.” – Thẩm Trạch Lâm đỏ mặt, nhưng giọng anh trầm thấp và ấm áp khiến tim tôi loạn nhịp.
Trời ơi!
Hiểu gì cơ chứ?!
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cái cảm xúc đang xốn xang trong lòng.
“Cũng muộn rồi, để em tiễn anh ra cổng.”
Tôi tiễn Thẩm Trạch Lâm ra đến cổng khu chung cư, vừa quay lưng định đi về thì anh ấy lấy điện thoại ra: “Không kết bạn Zalo với bạn gái à?”
Ủa?
Anh này định tiếp tục đóng giả bạn trai nữa hả?
Mà… tôi cũng chẳng có lý do gì để từ chối.
Thế là tôi vui vẻ đồng ý kết bạn.
Tâm trạng hồ hởi rạo rực quay người định đi về thì…
“Rầm!” – Một tiếng va chạm vang lên sau lưng.
Tôi quay đầu lại, tim suýt nữa thì ngừng đập.
Chương 8
Thẩm Trạch Lâm bị một chiếc xe điện tông trúng từ phía sau, người phụ nữ lái xe đang vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi! Vừa nãy chị lơ đãng quá, không để ý!”
Thẩm Trạch Lâm đúng là người tốt, chẳng hề nổi giận.
Tôi vội chạy tới đỡ anh dậy: “Anh không sao chứ?”
“Không sao… chỉ là chân hơi đau một chút.”
“Em đưa anh đi viện kiểm tra nhé!”
Người phụ nữ kia cũng nhất quyết muốn đưa Thẩm Trạch Lâm đi bệnh viện.
Ban đầu tôi định gọi báo cho cô Ngô, nhưng Thẩm Trạch Lâm nói không muốn làm họ lo lắng, nên tôi đành thôi.
Tôi theo anh đến bệnh viện.
Lúc đầu tôi nghĩ chắc chỉ là trầy xước nhẹ, không có gì nghiêm trọng.
Ai ngờ bác sĩ kiểm tra xong lại nói: Chân trái của anh có vết thương cũ, cú va chạm vừa rồi làm tái phát, cần phải nhập viện theo dõi.
Ban đầu anh còn muốn giấu cô Ngô, nhưng chuyện lớn như nhập viện thì sao giấu nổi?
Quả nhiên, ngày hôm sau, cô Ngô và chú Thẩm đã hớt hải chạy đến bệnh viện.
“Con đúng là! Sao lại bất cẩn như vậy hả? May mà không sao, không thì mẹ với ba con biết sống sao đây?” – Cô Ngô vừa giận vừa lo, nói mà mắt rơm rớm.
“Cô ơi… lỗi là do con. Con nên khuyên anh ấy về nhà sớm hơn.” – Tôi tự nhận trách nhiệm.
Nói xong, tôi lại thấy có gì đó… sai sai.
“Sao lại trách con được? Đều do nó đi đường không nhìn trước ngó sau.” – Cô Ngô giọng lập tức dịu xuống.
Ba mẹ tôi cũng tới sau đó.
Lâu ngày gặp lại bạn cũ, ai nấy đều hớn hở nói chuyện như quên luôn có người đang nằm trong bệnh viện.
“Con bé Tư Tư này hồi cấp ba đã khiến cô quý lắm rồi. Giờ lại còn thành bạn gái của Tiểu Lâm cô vui lắm.”
“Tôi cũng không ngờ đâu, cuối cùng hai nhà mình lại thành thông gia thật đấy!”
Hai bên cười nói rôm rả, mà tôi thì… đứng như trời trồng.
Chỉ là giả vờ làm người yêu thôi mà?! Sao lại thành thông gia thật rồi?!
Tôi định bụng nhân lúc này nói rõ mọi chuyện.
Nhưng nhìn thấy gương mặt tội nghiệp của Thẩm Trạch Lâm trên giường bệnh, tôi lại không nỡ.
Lúc này mà nói ra, thể nào mẹ tôi cũng cho rằng tôi muốn vứt bỏ người bị thương.
Tôi không muốn sau đó về nhà bị mẹ lải nhải cả tuần đâu.
Nếu Thẩm Trạch Lâm thật sự là bạn trai tôi thì tốt biết bao…
Mấy ngày sau đó, ngày nào mẹ tôi cũng nấu canh tẩm bổ, bắt tôi đem đến bệnh viện cho anh.
Cô Ngô thì có vẻ rất biết điều, lần nào tôi tới cũng kiếm cớ rời đi để nhường không gian riêng cho hai đứa.
Qua vài ngày, gương mặt Thẩm Trạch Lâm trông như… tròn trịa hơn hẳn.
Quan hệ giữa chúng tôi cũng thân thiết hơn rõ rệt.