Chương 3 - Bạn Trai Cũ Là Sổ Ghi Chú
“Đàn ông không ra gì?”
Tôi cúi đầu, lén bứt móng tay.
Thấy ánh mắt tôi né tránh, anh ta lập tức hiểu ra.
Anh ta bật cười tức giận:
“Lê Song Song, em ra ngoài đi đồn bậy thế này hả?”
Tôi liếc đông liếc tây, nhất quyết không nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Bị ánh mắt sắc lẹm chất vấn, tôi chỉ còn biết cứng đầu cãi:
“Ai đồn bậy? “Anh thế này, không cho sờ, không cho hôn, không phải “không được” thì là gì?”
Từ Tự im lặng.
Đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào tôi không chớp.
Rất lâu sau, anh ta mới mở miệng.
“Song Song, em không biết à? “Con gái không nên khiêu khích đàn ông ở mấy chuyện thế này đâu.”
Tôi ngây người nhìn anh ta từ cửa tiến thẳng tới trước mặt tôi.
Cúi đầu, kề sát tai tôi, cố tình hạ giọng.
“Không thì… sẽ bị bắt nạt đến khóc đấy.”
Hơi thở nóng hổi của anh ta phả thẳng vào vành tai tôi, làm tôi tê rần cả sống lưng.
Tôi theo bản năng lùi lại, nhưng chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống sofa.
Còn chưa kịp chống tay đứng lên, Từ Tự đã thuận thế đè xuống.
Anh ta cao to vạm vỡ, cả người đè lên khiến ánh sáng trước mắt tôi như bị chặn hết.
Tôi vội đưa tay chặn ngực anh ta:
“Anh làm gì vậy!”
Anh ta nghiêng đầu, môi mềm ấm khẽ lướt qua trán tôi.
“Em đoán xem?”
Cảm nhận được sự khác thường, tôi trợn to mắt.
“Từ Tự!”
Miệng thì quát lớn như vậy.
Nhưng lòng tôi… lại hơi phấn khích.
Vì Từ Tự trước giờ chưa bao giờ như thế với tôi.
Tôi… thật ra còn có chút mong chờ.
8
Nhìn thấy gương mặt anh ta càng lúc càng gần.
Tôi nhắm chặt mắt.
Chờ đợi một nụ hôn.
Kết quả — chỉ cảm thấy bị cắn nhẹ một cái lên tai.
Mở mắt ra lần nữa.
Từ Tự đã ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, lưng thẳng tắp như đi thi duyệt binh.
Không thể tin nổi.
Đến vậy rồi mà còn không hôn lấy một cái?
Tôi đối với anh ta hoàn toàn không có chút hấp dẫn nào sao?
Tôi tức điên.
Tôi bật dậy, nắm lấy áo anh ta kéo thẳng ra cửa.
“Đi! Ra ngoài cho tôi!”
Từ Tự vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thể lực rõ ràng hơn tôi rất nhiều.
Anh ta cứng đầu đứng yên ở cửa, không nhúc nhích.
“Lê Song Song, em làm gì vậy? Đây là nhà anh!”
Ô hô, anh bắt đầu lớn tiếng rồi đấy nhỉ.
Giở cái trò đó với tôi à.
Lúc bảo tôi dọn đến đây, ai là người nói đây sẽ mãi mãi là “tổ nhỏ” của hai đứa?
Tôi trừng mắt nhìn anh ta.
“Được thôi, nhà anh ghê gớm quá mà, tôi đi! Tôi đi ngay được chưa?”
Tôi hậm hực đẩy anh ra, xoay người định vào phòng thu dọn hành lý.
Vừa bước được một bước, cổ tay liền bị ai đó nắm lấy.
Tôi cố giằng ra, nhưng không giằng nổi.
Quay đầu lại, thấy Từ Tự mím môi, lặng lẽ nhìn tôi.
“Anh không có ý đó.”
Tôi bật cười lạnh.
“Vậy anh có ý gì?”
Anh ta ngập ngừng vài giây.
“Anh chỉ muốn làm em vui.”
Tôi lại cố rút tay ra.
“Anh đừng làm phiền tôi mới là làm tôi vui đấy.”
Nghe tôi nói vậy, trong mắt Từ Tự có một khoảnh khắc như vỡ vụn.
Anh ta im lặng nhìn tôi rất lâu, rồi mới chậm rãi buông tay, giọng trầm thấp:
“Vậy thì… anh đi.
“Song Song, đừng giận nữa. “Được không?”
Giọng nói mang theo chút run nhẹ, khiến người ta mềm lòng.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, thấy vành mắt anh ta cũng hơi đỏ lên, trông vừa uất ức vừa tội nghiệp.
Anh ta cúi đầu, liếc nhìn mấy túi quà bị vứt dưới đất, ánh mắt cụp xuống.
“Mấy món này… nếu không thích thì cứ vứt đi.”
Nói xong, anh ta lại lặng lẽ nhìn tôi lần cuối, rồi xoay người, tự mình đóng cửa lại.
Tiếng cửa khóa vang lên khiến lòng tôi trống rỗng.
Căn nhà lập tức trở nên trống trải, chỉ còn lại mấy cái túi quà nhỏ mà Từ Tự đem tới, nằm co ro bên tủ.
Trong lòng tôi bỗng nhiên dâng lên một cảm giác khó tả.
Gì vậy?
Anh ta đi thật rồi à?
Không níu kéo, không cãi nhau tiếp?
Chẳng phải trước giờ anh ta mồm mép lợi hại lắm sao?
Tôi cố gắng gạt đi cảm giác hụt hẫng trong lòng.
Ngồi xổm xuống, mở mấy cái túi ra xem.
Ban đầu tôi còn nghĩ lại là mấy món đồ thẩm mỹ thẳng nam kỳ cục.
Không ngờ tất cả đều là quần áo, túi xách thiết kế mới nhất, những món tôi từng thả tim trên mạng trước đây.
Lật thêm một chút, còn rơi ra một tấm thiệp nhỏ.
Trên đó viết mấy dòng chữ tay nắn nót:
【Xin chào, tôi là Cảnh sát Hạnh Phúc, xin bạn phối hợp với công việc của tôi — bây giờ tôi sẽ tịch thu hết mọi nỗi buồn của bạn. Song Song dễ thương nhất thế giới, đừng giận nữa nha】
Chữ viết gọn gàng tinh tế, bên cạnh còn vẽ thêm mấy hình doodle dễ thương.
Tôi cầm tấm thiệp, ngồi ngơ ngẩn tại chỗ.
9
Thật ra… ngoài việc lắm mồm một chút, Từ Tự hình như cũng chẳng làm gì sai.
Chỉ là tôi luôn cảm thấy yêu đương phải có sự hòa hợp cả về tâm hồn lẫn thể xác.
Tôi không cảm nhận được anh ta có ham muốn gì với tôi, lúc nào cũng nghi ngờ liệu anh ta có thật sự thích mình không.
Nếu lần này anh ta thật lòng muốn làm hòa, còn tôi thì vô cớ nổi giận lớn như vậy…
Nghĩ cũng thấy mình hơi trẻ con.
Tôi tựa vào cửa sổ, ngẩn người suy nghĩ rất lâu.
Cho đến tận lúc hoàng hôn buông xuống.
Cuối cùng tôi cũng lấy hết dũng khí, lấy điện thoại ra, mở khung chat với Từ Tự.
Nhưng còn chưa kịp gửi tin nhắn đi, một cuộc gọi lại bất ngờ gọi đến.
Tên người gọi hiển thị là Từ Tự.
Tôi ngẩn ra.
Làm gì mà tâm linh tương thông thế?
Tôi cố gắng giữ chút kiêu ngạo, chần chừ nửa phút rồi mới hồi hộp bấm nghe máy.
Nhưng bên kia lại vang lên một giọng nam lạ hoắc:
“Xin hỏi, anh/chị có phải là người thân của chủ thuê bao này không? Chủ thuê bao đang say rượu ở chỗ chúng tôi, chúng tôi thật sự hết cách rồi, anh/chị có thể tới đón được không?”
Tôi sững sờ.
Không do dự quá lâu.
“Ở đâu vậy?”
Đối phương nhanh chóng gửi một địa chỉ qua.
Là một quán rượu cách đây không xa.
Tôi vội vàng sửa soạn sơ qua rồi gọi xe đến đó.
Vừa bước vào cửa, tôi lập tức thấy ngay bóng lưng quen thuộc đang gục trên quầy bar.
Nhân viên pha chế hình như còn đang cố gắng trò chuyện với anh ta.
Tôi vội vàng đi tới.
Tiếng đối thoại giữa bartender và Từ Tự cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Chúng tôi đã gọi cho vợ anh rồi, cô ấy sẽ tới đón anh ngay thôi…”
“Vợ cái gì mà vợ! Tôi làm gì có vợ! Đừng có nói bậy!”
“Anh say rồi, là người anh lưu tên ‘vợ’ đấy, cô ấy đã đồng ý đến đón anh rồi mà…”
“Say là mấy người đó! Cô ấy còn mong tôi biến cho khuất mắt ấy chứ, làm gì thèm tới đón tôi!”
“Anh bình tĩnh lại đi…”
Tôi đứng cách Từ Tự một khoảng không xa.
Rồi rất rõ ràng nghe thấy anh ta nói bằng giọng khàn khàn, đầy men say:
“Tôi rất tỉnh. “Cô ấy không cần tôi như thế, tưởng tôi chết mê chết mệt vì cô ấy chắc? “Tưởng tôi thích cô ấy đến thế à? “Tưởng cô ấy là ai, tiên nữ trên trời chắc? Muốn điều khiển tôi thế nào thì điều khiển sao? “Cô ấy hoàn toàn chỉ là…”
Tôi không dám nghe thêm nữa.
Nắm chặt tay, tôi quay đầu bỏ chạy.
Chạy một mạch ra khỏi quán rượu.
Dựa vào bức tường bên ngoài, thở dốc từng ngụm từng ngụm.
May thật.
Suýt nữa biến mình thành trò cười.
Từ Tự nói đúng, trên đời này đâu ai không thể thiếu ai.
Giờ trong mắt anh ta…
Chắc tôi chỉ là một đứa con gái phiền phức, vô lý mà thôi.
Tôi còn cần gì phải tự rước nhục nữa.
10
Từ hôm đó, tôi và Từ Tự lại quay về trạng thái đoạn tuyệt liên lạc.
Bạn thân tôi nhắn tin hỏi:
【Sao rồi? Quay lại chưa?】
Tôi không biết trả lời sao.
Nửa ngày mới gõ được một câu:
【Chúng tôi… hết hy vọng rồi.】
Bạn thân spam cả một loạt dấu hỏi.
【Cái gì vậy trời? Hôm đó anh ta nhìn Tiểu Trì nhà tôi như muốn lột da, ánh mắt đó mà còn bảo là hết hy vọng hả? Rõ ràng vẫn còn yêu!】
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh:
【Chỉ là phản ứng chiếm hữu của đàn ông thôi.】
Bạn thân vẫn không chịu tin.
【… Cạn lời luôn. 【Hôm đó lên hotsearch đó, anh ta nhận cuộc gọi của cậu mà suýt khóc trên livestream luôn, nếu vậy còn không tính là yêu thì còn gì là yêu nữa?!】
Tôi khựng lại trong giây lát.
Hôm đó bạn thân tôi gửi link hotsearch cho tôi xem.
Lúc đó tôi mới biết vì sao Từ Tự lại đột nhiên đến tìm tôi.