Chương 4 - Bạn Trai Cũ Đừng Mơ Lừa Tiền Tôi Thêm Lần Nữa

“Anh à, người ta đã không cần thì thôi…” – cuối cùng bạn gái anh ta cũng kéo được anh lên xe thể thao rời đi.

8

Lôi Cảnh Viêm dừng xe dưới nhà tôi, lo lắng nói:

“Tôi đưa chị lên nhà nhé?”

“Không cần đâu.”

Anh ta dùng ánh mắt ra hiệu về phía chiếc siêu xe đậu gần đó:

“Xe Lý Trạm nãy giờ vẫn bám theo chị đấy.”

“Tôi hỏi thật, có khi nào anh ta thật sự ở căn hộ đối diện nhà chị không?”

Lôi Cảnh Viêm tức đến nỗi giơ nắm đấm hờ hờ đập vào ngực tôi:

“Sao không nói sớm? Lúc nãy ngồi nhờ xe họ về chẳng phải đỡ mệt à? Chị tưởng xăng xe giờ miễn phí chắc?!”

Tôi tìm cớ:

“Tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi.”

“Cũng đúng, hai người đó đúng là tình tứ thật, tối nay nhớ đeo tai nghe mà ngủ, tôi sợ chị bị tiếng ‘hạnh phúc’ của họ làm mất ngủ cả đêm.”

Khoảnh khắc đó, một người từng bị cắm sừng… lặng lẽ vỡ vụn.

Tôi lảo đảo bước vào nhà.

Ngay khoảnh khắc mở cửa,

Một bóng người quen thuộc tiến lại gần tôi:

“Sao vậy? Bạn trai không đưa em về à?”

Lý Trạm tháo bỏ cà vạt, bên cạnh chẳng có ai – bạn gái anh ta đã biến mất.

Dù đang say, tôi vẫn cảm nhận được không khí nguy hiểm đang vây quanh.

“Anh ấy đi đậu xe, sẽ lên ngay thôi.” Tôi cố giữ bình tĩnh, tìm cách vào nhà, “Còn cô ấy, chắc cũng đang tìm chỗ đậu?”

Lý Trạm khẽ cười, tiến lại sát hơn:

“Tối nay chồng cô ấy từ Mỹ về, không còn thời gian dây dưa với tôi nữa.”

Tôi: “!!!”

Thông tin này quá sốc.

Não tôi như muốn đứng hình.

Anh ta giơ tay, chặn tôi giữa cửa và thân thể anh ta, cúi đầu, giọng gần như van nài:

“Tiểu Tiểu, suốt một tháng qua anh ngày nào cũng nghĩ đến em. Sao em có thể nhẫn tâm không liên lạc gì với anh, như thể đã quên anh hoàn toàn vậy…”

Tôi muốn ói.

Không phải vì say.

Mà vì… quá ghê tởm.

Bàn tay to lớn của Lý Trạm siết chặt lấy tay tôi như cái kìm sắt, đau nhức.

Đuôi mắt anh ta đỏ rực, trừng tôi dữ dội.

Tôi siết chặt điện thoại trong tay, chỉ cần có gì sai sai là đập thẳng vào đầu anh ta luôn!

9

Lý Trạm đột nhiên nói:

“Man Đầu mang thai rồi.”

Tôi ngơ ngác:

“Hả?”

Man Đầu là con mèo anh ta nuôi.

“Lỗi tại anh sơ ý một lúc, nó trốn ra ngoài rồi ngủ hết cả đám mèo đực trong khu.”

Lý Trạm cúi đầu nhìn tôi một cái, gương mặt đầy đau khổ:

“Anh không nên buông lỏng, để mặc nó như vậy.”

Tôi cố nén nỗi sợ trong lòng, an ủi:

“Là do nó tự nguyện trượt dốc thôi, đâu phải lỗi của anh.”

Vẻ mặt anh ta trầm buồn như nam chính trong MV tình cảm:

“Làm sao có thể trách nó sai? Là anh đã trao cho nó quá nhiều tự do…”

Ủa???

Sao anh không hát luôn đi cho đủ bài?

Tôi qua loa cho xong:

“Thôi anh đừng buồn nữa, chuyện cũng xảy ra rồi.”

Nghe tôi nói vậy, ánh mắt Lý Trạm nhìn tôi đầy hàm ý:

“Nhưng giờ anh thực sự rất đau khổ… Nó có tình yêu của anh rồi, như vậy vẫn chưa đủ sao?”

Tôi chột dạ:

“Anh không định bỏ rơi nó đấy chứ?”

Tôi thật sự lo anh ta định bỏ mèo, “Nó cũng đâu muốn thế, chẳng qua là bản năng thôi mà.”

Tại sao ngay từ đầu không cho nó triệt sản đi?

“Anh sẽ không bỏ rơi nó đâu. Anh yêu nó.”

Lý Trạm nhìn tôi đầy kiên định, giống như đang đọc lời thề trong lễ cưới.

Tuy là một tên tệ bạc, nhưng đối với mèo thì đúng là có tâm.

Tôi khuyên nhủ:

“Rộng lượng lên một chút, giờ nó đã quay về bên anh rồi, sau này chăm nó tốt một chút, nó sẽ không còn lăng nhăng bên ngoài nữa.”

Lý Trạm trầm ngâm một lúc:

“Anh hiểu ý em rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Ngay sau đó, anh ta bất ngờ nhào tới, hôn tôi một cái thật mạnh!

Tôi: “!”

Khoan đã… Sao tự dưng lại hôn nhau rồi?!

Tôi ra sức đẩy anh ta ra, rồi “bốp” — tát cho một cái thật mạnh!

Còn chưa kịp mắng cho một trận,

Cửa thang máy bỗng “ting” mở ra.

Tiểu Lâm cầm áo vest chạy tới:

“Anh ơi, vội vàng quá, áo khoác còn để quên trên xe em…”

Nhìn thấy gương mặt đỏ ửng vì bị tát của Lý Trạm, cô ấy hoảng hốt:

“Anh… bị bạo hành gia đình rồi à?”

10

Lý Trạm mặt đen như đít nồi nhận lấy áo khoác, nhét cô ấy vào thang máy.

Ngón tay thon dài vươn ra, ấn nút đóng cửa.

Thang máy khép lại.

Tiểu Lâm đi xuống.

Cả thế giới trở nên yên tĩnh.

“Anh ơi?”

“Bạo hành?”

Lý Trạm nhíu mày, bất lực lên tiếng:

“Anh còn chưa giới thiệu chính thức với em… Linh Huyên là em gái ruột anh.”

“Nó lấy phải một thằng nghiện cờ bạc, suốt ngày đòi tiền nhà để trả nợ cho chồng.”

“Giặt mèo cho anh thì lấy năm triệu; đi ăn tiệc cưới thì bảo là để cải thiện bữa ăn; đến cả quà kỷ niệm ngày cưới cũng là anh bỏ tiền mua.”

“Lúc trước, tình cảm của anh với em còn chưa ổn định, anh sợ em biết anh là kiểu ‘anh trai cuồng chiều em gái’ sẽ đánh mất điểm trong mắt em, nên định sau này mới nói.”

“Tiếc là… không còn ‘sau này’ nữa rồi.”

Tôi: “…”

Thì ra hôm đó cô ấy rời khỏi nhà anh là vì giặt mèo…

Quà kỷ niệm ngày cưới là để “cứu trợ” ông anh rể nghèo mạt rệp…

Cả người tôi toát mồ hôi hột.

Tôi lau mồ hôi lấm tấm trên trán, cố gắng vá lại cái lỗ hổng to đùng do chính mình gây ra.

Cố lên Trần Tiểu!

Sửa lỗi là chuyên môn của dân IT mà!

“Ờ… sao lại không có ‘sau này’ nữa chứ?” – tôi run run nói.

Như có một tia sáng xé tan mây đen nhiều ngày, tên tổng tài mặt lạnh Lý Trạm bỗng chốc biến thành cún con vui vẻ, ánh mắt vốn u ám lập tức sáng rực lên. Mấy ngày bị tôi từ chối khiến anh ta có chút không tin nổi:

“Cái… cái gì cơ?”

Mặc kệ đi, con gái biết làm nũng sẽ có phúc!

Không biết thì cứ giả vờ làm tới!

Tôi đưa ngón tay móc nhẹ vào cà vạt của anh ta, giọng khẽ khàng đầy ẩn ý:

“Nụ hôn vừa rồi… cảm xúc cũng khá mà. Hay là mình đổi chỗ, tiếp tục đi?”

Lý Trạm: “!”