Chương 8 - Bạn Trai Cũ Cứ Ba Hôm Lại Dẫn Tôi Lên Đồn
Thư Thư nghe tin thì nhếch mép:
“Xem ra nấm độc chưa đầu độc cho mày ngu hẳn. Mày chọn Giang Thừa Thâm, chị yên tâm rồi.”
Dù câu nói đó có hơi nghiến răng nghiến lợi, nhưng tôi hiểu — Thư Thư thật sự ủng hộ tôi và Giang Thừa Thâm ở bên nhau.
—
Cho đến cái ngày tôi và Giang Thừa Thâm đi làm thủ tục đăng ký kết hôn…
Ảnh bỏ chạy.
Nhà thì không thấy người, đến đồn công an cũng không có bóng.
Hết cách, tôi đành gọi cho Kỳ Hạc Chi.
Giang Thừa Thâm, anh có biết đối với một người mắc chứng sợ xã hội như tôi, gọi điện thoại đã là thử thách sinh tồn chưa hả?!
Điện thoại vừa kết nối, tôi liền quát:
“Giang Thừa Thâm đâu?! Tôi hỏi cậu, Giang Thừa Thâm ở đâu?!”
Cái cách chất vấn này chắc để lên bảng xếp hạng vũ trụ cũng đủ khiến thiên hà rung chuyển rồi đấy…
“Chị Thiển Thiển, em biết chị gấp, nhưng mà chị đừng vội. Em hiểu xuất phát điểm của chị là tốt, nhưng mà tốt nhất đừng ‘xuất phát’ vội, tình hình hiện giờ nó là cái tình hình như thế, mà cái tình hình này ấy, chị xem… đại khái là tình hình thế này…”
11
“Tôi bảo cậu cút đi!” — tôi ôm trán, không thể tin nổi.
“Chị Thiển Thiển à, anh Thâm đang ở nhà em.”
Tôi sửng sốt.
Ngày đăng ký kết hôn cơ mà, anh chạy đến nhà cậu ta làm gì?
Trong đầu tôi bất giác hiện lên bình luận quen thuộc của fan:
“Không ai ship cặp đôi nam – nam à?”
Càng nghĩ càng thấy sai sai, tôi vội vã bắt taxi đến nhà Kỳ Hạc Chi.
“Chị Thiển Thiển! Đừng giận mà!”
“Tôi không giận nổi chắc?! Tôi là người hiện đại, đầu óc thoáng, các cậu có gì không thể nói rõ với tôi chứ?!”
Kỳ Hạc Chi bối rối. Từ phòng tắm bước ra, Giang Thừa Thâm cũng bối rối không kém.
Kỳ Hạc Chi gãi đầu:
“Chị… sẽ không cười nhạo anh Thâm chứ?”
Tôi nghẹn lời. Chẳng lẽ tôi đoán trúng thật rồi?
Tôi gượng cười:
“Đư-đương nhiên là không rồi. Tôi tôn trọng… chúc phúc nữa ấy chứ.”
Hai người họ trợn mắt nhìn nhau.
May mà là Kỳ Hạc Chi — cái kiểu “trà xanh nam” chính hiệu, nghĩ một chút là hiểu ngay tôi đang hiểu nhầm.
Cậu ta ngồi phịch xuống bên tôi, nói thẳng:
“Trời ơi! Chị hiểu lầm rồi! Anh Thâm trốn nhà em để khóc đấy! Không tin thì nhìn mặt ảnh đi, còn nguyên dấu nước mắt kìa!”
Tôi nhào đến nhìn — thật sự còn nước mắt!
“Anh khóc cái gì? Lấy em khiến anh uất ức lắm à?”
Giang Thừa Thâm vội vàng quỳ một gối xuống:
“Anh… anh vẫn chưa kiếm đủ tiền mua nhẫn kim cương to cho em, chưa có nhà lớn cho em ở… Anh sợ nếu kết hôn bây giờ, sẽ khiến em chịu thiệt.”
Tôi nhìn vào đôi mắt lấp lánh căng thẳng của anh, ngay cả bàn tay đặt lên đầu gối tôi cũng khẽ run.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy —
Chàng trai từng ngạo nghễ, từng quả cảm ấy, trong giây phút này… lại mong manh đến thế.
“Nghe kỹ này, Giang Thừa Thâm.
Em ở bên anh, không phải vì nhẫn kim cương hay nhà to. Em yêu… là chính con người anh.”
Kỳ Hạc Chi suýt chút nữa rút khăn tay ra chấm nước mắt.
Đột nhiên nhớ lại — ngày xưa ở đơn vị, có lần cậu buột miệng khen tôi xinh trước mặt Giang Thừa Thâm.
Anh ấy không nói nhiều, chỉ đá cậu một phát, buông hai chữ:
“Của tôi.”
—
Tôi và Giang Thừa Thâm đứng trước cửa Cục Dân chính.
Tôi vỗ nhẹ mặt anh:
“Thôi nào! Lớn xác rồi còn mít ướt cái gì?”
“Tách” — ảnh cưới nền đỏ tươi chính thức ra đời.
Tôi hào hứng đăng tấm ảnh lên Weibo.
“Trời ơi! Trai tài gái sắc quá luôn á!!”
“Hu hu mẹ mình lấy chồng rồi, vui quá trời vui!”
“Ủa? Cái bình luận trên nghe sai sai á? Cười xỉu luôn!!”
Tôi giục Giang Thừa Thâm vào like bài viết.
Ai ngờ tài khoản mạng xã hội của anh trống trơn, ngay cả tên cũng là kiểu “Người dùng 9771314” gì đó.
Mà danh sách follow chỉ có… hai người.
Tôi tò mò cầm xem — một là tôi, người còn lại… cũng là tôi.
“Anh phát hiện tài khoản phụ của em từ bao giờ vậy?”
“Lâu lắm rồi.”
Hai chúng tôi nhìn nhau im lặng.
Một lúc sau, tôi ngượng ngùng hỏi:
“Vậy… anh cũng biết mấy thứ em đăng trong đó à?”
“……Tất nhiên.”
A a a a a!!! Giang Thừa Thâm!!!
Nếu anh dám nói mấy thứ trong đó ra… anh chết chắc với em!!!