Chương 3 - Bản tình ca
Phụ nữ giỏi nhất là làm nũng.
Tôi không biết rõ về Cố Kiêu, nên tính thử xem dùng chiêu này có được không.
Tôi làm theo động tác của diễn viên trên tivi, lúng túng ôm lấy cổ Cố Kiêu, chớp chớp mắt, ra vẻ vô tội.
Khẽ nói: "Chồng à, em không có tiểu bạch kiểm, trong hôn nhân của em chỉ có anh thôi. Em đang vẽ tranh, cần tìm người mẫu để luyện tập."
Nói không có một chút tâm tư nào là nói dối.
Nếu chọn người mẫu thì đương nhiên sẽ phải chọn người đẹp rồi.
Cố Kiêu híp mắt nhìn tôi chằm chằm, bỗng nhiên mỉm cười, cười rất là…. có ý sâu xa.
Đôi mắt kia như có ma lực nhìn thấu lòng người.
Tôi không khỏi run lên.
Rút tay ra khỏi cổ anh.
Không ngờ lại bị tay tóm lấy, đè qua đỉnh đầu.
Anh cúi xuống, mím môi lại, tim tôi đập loạn xạ, tự giác nhắm mắt lại.
Không có nụ hôn như tôi dự đoán.
Tôi mở bừng mắt, đập vào mắt là một bức ảnh chụp bằng điện thoại.
Tay chàng trai ôm eo tôi, nhìn tôi với gương mặt đầy ý cười.
Tôi cúi đầu mỉm cười, như đang dựa vào lòng cậu ta.
Nhìn qua là thấy thân mật khăng khít.
Bức ảnh này từ đâu ra?
Tôi luống cuống.
Tôi đang suy nghĩ trong đầu xem nên giải thích như thế nào.
Cố Kiêu thấy tôi im lặng bèn buông tôi ra, tức giận sải bước đi vào phòng.
Thôi xong rồi!
Hình như anh lại càng giận hơn!
Tôi đuổi theo sau anh, mềm giọng nói: "Chồng ơi, anh bình tĩnh đã, chuyện không phải như anh nghĩ đâu, hãy nghe em giải thích."
Sao… nghe giống lời mấy tên trai đểu hay nói vậy.
"Rầm", cửa đóng trước mặt tôi.
Cố Kiêu khóa cửa phòng tắm lại, bật vòi hoa sen lên tắm.
Chàng trai trong bức ảnh là một cậu sinh viên năm tư sắp ra trường, tên Lộ Dương, học mỹ thuật.
Mấy tháng trước, tôi kết bạn với cậu ta ở phòng vẽ tranh.
Cậu ta rất giỏi, dịu dàng lại nhiệt tình hướng dẫn mọi người kỹ năng vẽ tranh và thưởng thức hội họa.
Chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau, thấy có cùng sở thích nên cùng tham gia một vài hội.
Cuối tuần đó, hội tổ chức cho mọi người đi xem phim.
Sau khi xem xong, có người đề nghị bắt chước cảnh trên poster.
Thấy người khác bắt chước, Lộ Dương cũng thấy thú vị kéo tôi làm theo.
Ai đó trong đám đông ồn ào, "Xứng đôi quá."
Không ngờ Lộ Dương lại hôn lên má tôi một cái, đỏ mặt hỏi: "Chị, chúng ta ở bên nhau đi."
Đám đông chưa biết chuyện gì đã kêu lên, "Ở bên nhau đi."
Tim tôi sợ đến mức muốn bay vọt sang Thái Bình Dương.
Ngoại tình ư? Tôi không dám.
Tôi xoa mũi, cười ngượng: "Tôi kết hôn rồi, mọi người đừng đùa nữa."
Trước đây không có ai hỏi tôi về vấn đề tình cảm, thấy tôi một thân một mình nên họ mặc định rằng tôi độc thân.
Sau khi từ chối Lộ Dương, tôi cứ tưởng chuyện này đến đây là kết thúc.
Vài ngày sau, cậu ta tới phòng vẽ tranh tìm tôi, không biết tra được từ đâu mà biết chồng tôi là Cố Kiêu.
"Chị, không thể làm người yêu thì em vẫn muốn làm bạn với chị, chị đừng tránh em được không."
"Nếu chị ly hôn nhất định phải nói cho em biết, em xếp hàng đợi chị, chị ưu tiên em trước, được không."
"Em đã suy nghĩ rất lâu, nếu chị không muốn ly hôn, đồng ý ở bên em em cũng chịu, em rất thích chị."