Chương 6 - Bản Thỏa Thuận Ly Hôn Đầy Nước Mắt
12
Phó Chiến có lịch tái khám hàng tháng cố định.
Lần này, khi tôi cùng anh đợi ngoài phòng khám chuyên khoa, tình cờ bắt gặp Lý Thanh Ca.
Cô ta đang đi bên một người đàn ông ngồi xe lăn, chắc là đang làm nhiệm vụ trị liệu đi kèm.
Người đàn ông kia tính tình nóng nảy, liên tục mắng mỏ:
Lúc thì chê cô ta yếu, lúc thì hét vì cô ta chậm chạp.
Cả phòng chờ đều bị giọng anh ta thu hút.
Lý Thanh Ca cúi đầu bối rối, nhẹ cắn môi dưới, khuôn mặt đỏ bừng.
Trông vừa đáng thương, vừa bất lực.
Tôi liếc sang nhìn Phó Chiến.
Anh lặng lẽ tựa người vào sofa, hàng mi rủ thấp, sắc mặt điềm đạm.
Thấy tôi nhìn, anh nghiêng đầu cười hỏi:
“Lát nữa em muốn ăn gì? Ăn món Pháp nhé?”
Tôi cũng mỉm cười.
“Về nhà ăn đi, dì đang hầm canh rồi.”
“Được, nghe em.”
Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh không hề dừng lại trên người Lý Thanh Ca dù chỉ một lần.
Lúc Phó Chiến vào phòng chuyên gia kiểm tra, tôi tranh thủ ra ngoài nghe điện thoại.
Người đàn ông ngồi xe lăn vẫn tiếp tục chửi bới om sòm.
“Vốn dĩ chưa đến lịch tái khám, là tại cô cứ đòi đi hôm nay, giờ thì sao? Va phải người ta rồi đấy, tiền bồi thường cô phải trả một nửa!”
Tôi vừa cúp máy, vừa quay đầu thì bắt gặp ánh nhìn của Lý Thanh Ca.
Cô ta mím chặt môi, nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy bất mãn và thách thức.
Cánh cửa bật mở, giọng Phó Chiến vang lên.
“Mộ Ninh, xong rồi, mình về thôi.”
Ánh mắt của Lý Thanh Ca lập tức thay đổi.
Khóe mắt đỏ lên, gương mặt trở nên yếu đuối, tủi thân và đầy vẻ đáng thương.
Phó Chiến không hề liếc nhìn cô ta lấy một cái, chỉ nhẹ nhàng nắm tay tôi.
…
Một buổi tối sau đó khoảng một tháng, tôi và Phó Chiến ngồi trên sofa xem phim, anh đột nhiên nói:
“Tuần sau anh định đến Hải Thành họp lớp.”
Tôi do dự:
“Tuần sau có cuộc họp cổ đông quý, em không đi cùng được.”
Anh cười:
“Không sao, anh đi một mình được mà.”
“Anh đi một mình sao?”
“Giờ anh đã có thể dùng gậy đi lại, cũng gần như người bình thường rồi, em không cần lo.
Với lại, anh muốn tiện thể đi du lịch quanh vùng một chuyến.”
Tôi im lặng.
Anh xoa đầu tôi, cười dịu dàng:
“Sao vậy? Không nỡ để anh đi à?”
Tôi nhìn anh, khẽ hỏi:
“Nhất định phải đi sao?”
Ánh mắt anh khẽ chao động, trầm ngâm vài giây rồi đáp:
“Coi như là một cách để tạm biệt quá khứ, hoàn thành bước cuối cùng của liệu trình tinh thần.”
Tôi chậm rãi dời mắt khỏi gương mặt anh:
“Phó Chiến, nếu anh đã quyết, em sẽ không ngăn cản.”
Anh ôm lấy tôi, giọng thì thầm trìu mến:
“Mộ Ninh, chỉ một lần này thôi.
Anh muốn cảm nhận thế giới ngoài kia một chút, rồi sau đó sẽ hoàn toàn trở về với hiện tại.
Sẽ quay lại điều hành công ty, sẽ dùng cả đời để yêu em.
Chúng ta có thể… có một đứa con.”
“…”
13
Phó Chiến thu dọn hành lý, rời khỏi thành phố này.
Mỗi tối anh đều gọi video cho tôi nửa tiếng, mỗi ngày gửi rất nhiều ảnh phong cảnh, món ăn đặc trưng, và cả những đoạn ghi âm.
“Mộ Ninh, giá mà em ở đây thì tốt biết mấy!
Hoàng hôn hôm nay giống y như buổi tối ở Anh năm đó.
Anh đang đứng giữa đồng cỏ đón gió, trong đầu bất chợt nghĩ ra vài cái tên, anh ghi lại rồi, em chọn một cái làm tên con mình sau này nhé.
Mộ Ninh, anh nhớ em.”
…
Khi Lý Thanh Ca gửi bức ảnh đó cho tôi, thật ra tôi cũng không bất ngờ lắm.
Lúc đó tiệc rượu đang vào đoạn cao trào, tôi hơi choáng vì uống quá chén, nheo mắt lại, dùng ngón tay phóng to rồi thu nhỏ tấm hình, nhìn chằm chằm vào nội dung bên trong trong cơn mơ màng.
Chiếm gần ba phần tư bức ảnh là một chiếc giường khách sạn lớn.
Trên ga trải giường trắng tinh rải đầy cánh hoa hồng, khiến tôi lập tức nhớ tới con đường đầy hoa hồng năm nào khi bước ra khỏi thư viện.
Trên tủ đầu giường, một bộ đồ ngủ và nội y màu trắng của phụ nữ được gấp gọn gàng.
Không hề dung tục hay tầm thường.
Nếu không phải vì cây gậy quen thuộc được đặt nghiêng nơi đầu giường, thì bức ảnh đó… thật ra rất đẹp và đầy chất thơ.
Một khách hàng bước tới, kính cẩn mời rượu, tôi đặt điện thoại xuống, mỉm cười thoải mái nâng ly.
Phó Chiến đã đi du lịch suốt một tháng.
Thông qua loạt ảnh và video Lý Thanh Ca liên tục gửi, tôi gần như chứng kiến toàn bộ hành trình của họ.
Hai người, một chiếc xe, một cây gậy, rong ruổi khắp non sông gấm vóc.
Ngắm hoàng hôn đẹp nhất.
Uống loại rượu mạnh nhất.
Nghe những buổi hòa nhạc xúc động nhất.
Ở một bản làng dân tộc Dao, họ còn tổ chức một lễ cưới theo phong tục địa phương.