Chương 8 - Bản Thỏa Thuận Đẫm Máu
Cô ta ngồi bệt xuống sàn nhà, vừa khóc vừa gọi điện cho Tần Vi.
Cô ta nói dối, rằng mình chỉ đụng trúng một người giả vờ bị tai nạn.
Sau đó, chính Tần Vi đã dạy Thẩm Ninh Ninh cách tra camera hành trình, xác nhận không để lộ việc cô ta say rượu hay hoảng loạn sau khi gây tai nạn.
Rồi lại dạy cô ta uống nước chanh, sữa… để làm loãng nồng độ cồn trong máu.
Nửa đêm, anh ta còn gọi điện cho bạn thân làm bác sĩ, nhờ giúp làm một bản hồ sơ khám bệnh giả.
Anh ta không nói rõ với bạn là do tai nạn giao thông, chỉ nói cô gái nhà mình muốn xin nghỉ làm ở công ty.
Người bạn đó mắng anh ta vài câu, tưởng là chuyện nhỏ nhặt nên đồng ý giúp.
Sau này khi chuyện vỡ lở, người bạn kia chửi anh ta một trận, rồi đêm đó liền từ chức và xuất cảnh ra nước ngoài.
Còn lý do vì sao Tần Vi lại nhầm tưởng người bị hại là ba tôi, là bởi vì hôm đó anh ta đang bận phiên tòa, không nghe được cuộc gọi từ đồn công an.
Vì thế, bên đồn mới liên hệ với tôi.
Lúc đó tôi quá hoảng loạn, không để ý tới Thẩm Ninh Ninh.
Còn cô ta, khi nghe thấy hai cảnh sát nói tôi là thân nhân người bị hại, liền lén chụp ảnh tôi và gửi cho Tần Vi.
Vậy nên, cả hai đều mặc định rằng người bị hại là… ba tôi.
“Tần Vi, anh đi đầu thú rồi… còn đứa con của anh và Thẩm Ninh Ninh thì sao?”
“Tôi sẽ không để nó chào đời.”
“Cô ta đã đâm chết ba tôi, sao tôi có thể để đứa con đó được sinh ra chứ?”
…
Sau đó, Tần Vi thật sự đã đi tự thú.
Anh ta nắm trong tay một số tin nhắn trò chuyện với Thẩm Ninh Ninh, nên việc buộc tội cô ta dễ dàng hơn nhiều.
Không những vậy, anh ta còn tìm những người từng uống rượu với Thẩm Ninh Ninh hôm đó, ép họ ra tòa làm chứng.
Mọi người đều nói: Tần Vi điên rồi. Vì Thẩm Ninh Ninh mà đẩy cả bản thân xuống vực.
Ngày xét xử, không ít người đến xem.
Thẩm Ninh Ninh ngồi trên ghế bị cáo, cả người run rẩy, nước mắt rơi không ngừng.
Cuối cùng, cô ta mới thật sự lộ ra sự sợ hãi và hối hận đúng với tuổi của mình khi phạm sai lầm.
“Chẳng phải anh từng nói… ông già đó đã quá già rồi, chết thì cũng chẳng sao, không đáng để em phải dùng cả thanh xuân mình để đền mạng sao?”
“Vậy mà tại sao… anh lại làm thế này với em?
Tại sao lại đối xử với em như vậy?”
Tần Vi lạnh lùng nhìn cô ta.
“Cô hỏi tôi tại sao?”
“Người mà cô đâm chết, chính là ba tôi! Cô không biết sao?”
Thẩm Ninh Ninh càng thêm nghi hoặc: “Nhưng tại sao… nếu là ba của Giang Dĩ Vi thì được, mà ba anh thì lại không được?”
Cơn giận của Tần Vi nghẹn lại nơi cổ họng.
Anh ta không thể trả lời—và cũng không còn lời nào để nói.
Dù sao đi nữa, lần này Thẩm Ninh Ninh cũng không thể thoát tội được nữa.
Cô ta bị kết tội uống rượu lái xe gây tai nạn rồi bỏ trốn, lĩnh án mười năm tù.
Tần Vi bị kết tội làm giả chứng cứ, tiếp tay cho tội phạm bỏ trốn, lãnh án năm năm tù giam.
Ngày tôi nhận giấy chứng nhận ly hôn, Tần Vi nói lời xin lỗi: “Chờ anh ra tù, nhất định sẽ bù đắp thật tốt cho mẹ con em.”
Tôi không chấp nhận.
Tôi bán luôn văn phòng luật của anh ta, bán cả căn nhà từng là tổ ấm, dùng số tiền đó đổi cho ba mẹ một căn nhà mới to đẹp hơn gấp bội.
Tôi đưa An An cùng ba mẹ chuyển vào sống chung.
Có ông bà ngoại yêu thương, thằng bé chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn gì.
Còn những tổn thương trong quá khứ, đã theo căn nhà cũ, mãi mãi nằm lại trong ký ức.
【Kết thúc toàn văn】