Chương 6 - Bản Thỏa Thuận Đẫm Máu
“Anh nói tôi hồ đồ, anh nói người già là gánh nặng của gia đình, và năm vạn là đủ để mua mạng ông ấy!”
Cô của Tần Vi vừa khóc vừa đi ngang qua xung quanh là người thân bạn bè đang an ủi.
Nghe thấy những lời tôi nói, họ đều tròn mắt kinh ngạc.
“Tần Vi, ba cậu đã vất vả nuôi cậu từ nhỏ đến lớn, khó khăn lắm mới đợi được đến ngày cậu thành gia lập nghiệp, ông ấy mới có thể an tâm hưởng tuổi già, vậy mà cậu lại nghĩ về ông ấy như vậy sao?”
“Cậu… cậu đúng là đồ vô ơn.” “Ông Tần vất vả cả đời, cuối cùng lại nuôi ra một đứa con như cậu?”
“Không, không phải vậy… Tôi không biết người gặp chuyện là ba tôi, tôi tưởng…”
Ánh mắt anh ta chạm phải ánh mắt của ba tôi, lời nói nghẹn lại trong cổ.
“Tưởng là gì?”
Ba tôi mặt lạnh tanh, giọng cũng lạnh băng hỏi lại một câu.
Ông đã chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối, trong lòng đã mơ hồ đoán được.
Tần Vi dĩ nhiên không dám nói ra, rằng lý do anh ta nói những lời tàn nhẫn ấy là vì tưởng người chết là ba tôi!
“Tóm lại, tôi không biết người chết là ba tôi, mà chuyện này, Giang Dĩ Vi phải chịu phần lớn trách nhiệm!”
Cô của Tần Vi lau nước mắt, như chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang nhìn tôi:
“Dĩ Vi, không phải cô nghi ngờ con,
nhưng mà con thật sự… hãy nói thật với cô một câu.”
“Con không thuê luật sư, có phải vì A Vi đối xử tệ với con, nên con cố tình trả thù không?”
Tôi đã đoán được thể nào họ cũng sẽ vin vào chuyện này.
Tôi thở dài, lấy điện thoại ra, mở tin nhắn và giơ lên cho tất cả mọi người cùng nhìn thấy.
“Cô à, con cũng muốn thuê luật sư chứ.
Nhưng cháu ngoan của cô đã chặn hết tất cả thẻ của con, chỉ để ép con phải ký vào bản hòa giải riêng.”
“Chưa hết, anh ta còn rêu rao khắp giới luật rằng, ai dám nhận vụ kiện của con thì chính là chống lại anh ta!”
“Không… tôi không có…” Tần Vi chối quanh, lùi lại một bước.
Nhưng gương mặt trắng bệch đầy vẻ chột dạ của anh ta đã nói lên tất cả.
Thấy vậy, tôi nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa:
“Cô à, thật ra vụ kiện hôm nay, có thuê hay không thuê luật sư cũng vậy thôi, vì đây vốn dĩ là một ván cờ thua từ trước.”
“Bởi vì dù luật sư có giỏi đến đâu, cũng không thể thắng nổi khi người nhà nạn nhân đã sớm viết đơn tha thứ, ký thỏa thuận hòa giải rồi.”
Không giống như tôi tưởng tượng, Tần Vi không bị lôi ra chửi mắng, đánh đập như những lần trước.
Anh ta chỉ lặng lẽ nhìn thấy đôi vai của cô mình, trong nháy mắt như sụp đổ.
Cô anh ta thở dài một tiếng, chán nản xoay người rời đi:
“Thôi, đến nước này rồi, có truy cứu nữa thì cũng được gì chứ?”
“Tần Vi, đợi chôn cất xong cho ba cậu, tôi với cậu cũng chẳng còn gì để qua lại nữa.”
“Cô à…”
Mắt anh ta đỏ hoe, muốn đuổi theo, nhưng hai chân như bị đóng đinh dưới đất.
Phía sau, người thân bạn bè lục tục rời khỏi, có người còn quay lại nhổ nước bọt khinh bỉ:
“Sau này đừng tới nhà tao nữa, nhà tao không chứa cái loại súc sinh như mày!”
“Chúng ta cũng đi thôi!” Mẹ tôi kéo tay tôi một cái.
Câu nói ấy như thể đánh thức Tần Vi.
Anh ta quay đầu nhìn tôi, nước mắt giàn giụa, nhưng khóe môi lại mang theo nụ cười.
“Giang Dĩ Vi, đây chính là cách cô trả thù tôi đúng không?”
“Cô thật độc ác!”
“Tôi độc ác?”
Tôi dừng bước vì câu nói đó.
“Tần Vi, hôm nay hết chuyện này đến chuyện khác, cái nào không phải do chính tay anh gây ra?”
“Anh dám nói một cô gái mới ngoài hai mươi như Thẩm Ninh Ninh sau khi gây tai nạn vẫn xử lý mọi chuyện bình tĩnh như vậy mà không có anh đứng sau bày mưu tính kế?”
“Anh dám nói video lên hot search suốt nửa tháng không liên quan gì đến anh?”
“Anh dám nói bản báo cáo khám bệnh kia không phải nhờ quan hệ của anh mà có?”
“Hay là anh dám nói, bản đơn xin tha thứ, thỏa thuận hòa giải đó—không phải anh là người đã ký tên?”
Những lời tôi nói như ép Tần Vi lùi từng bước.
Cho đến khi lưng anh ta dán chặt vào tường, giống như một con cá đang hấp hối sắp chết khát.
“Vậy ra… cô biết hết rồi?”
Đúng vậy, tôi biết tất cả!
Mười mấy năm vợ chồng, lúc đầu tôi cũng từng nghĩ nên chia tay trong hòa bình.
Nhưng còn anh thì sao?
Chỉ vì tưởng người chết là ba tôi, anh không chỉ buông lời sỉ nhục hết lần này đến lần khác, mà còn đẩy mọi việc đến tận cùng, không để lại đường lui.
Dù tôi có muốn giữ lại chút tình nghĩa xưa, cũng không khỏi tức giận.
Tôi không đổ thêm dầu vào lửa, tôi chỉ đứng nhìn.
Tôi chỉ muốn xem, đến một ngày những gì anh làm với tôi sẽ quay ngược lại đâm thẳng vào anh— liệu lúc đó anh có đau đớn như tôi từng đau không?
“Tần Vi, nếu anh từng nghĩ cho tình nghĩa vợ chồng, nếu anh từng ghi nhớ chút ân tình mà ba mẹ tôi dành cho anh, nếu anh từng chừa cho chúng ta một con đường lui… thì đã không có kết cục hôm nay!”
Mãi đến lúc này, Tần Vi mới buộc phải thừa nhận— tất cả đều là lỗi của chính anh ta!
“Tôi… tôi…” Anh ta ôm đầu, ngồi sụp xuống, khóc không thành tiếng.
Tôi mím môi, nhưng cuối cùng vẫn nhắc anh một câu: “Tần Vi, thi thể của ba anh… vẫn còn đang nằm trong nhà xác.”
Vì vẫn luôn nghĩ người chết là ba tôi, nên đến giờ Tần Vi vẫn chưa từng đi nhìn mặt ba ruột mình lấy một lần.