Chương 8 - BẠN THÂN ĐÒI NHẢY SEXY DANCE

Tôi hít một hơi sâu, lấy điện thoại ra nhưng chần chừ không hành động. Cuối cùng, như đã đưa ra một quyết định lớn, tôi bấm ba số, 110.

“Xin chào, tôi là Thư Duyệt, sinh viên năm nhất khoa Phát thanh. Tôi muốn tố cáo bạn cùng phòng của tôi, Lâm An Ngữ, về việc sử dụng và tàng trữ ma túy, cũng như lạm dụng propofol. Những thứ này đều do anh họ bác sĩ của cô ta cung cấp.”

Lời vừa dứt, Lâm An Ngữ ngừng vùng vẫy.

Các bạn học xung quanh cũng đều sững sờ.

“Không! Tôi không có!” Lâm An Ngữ hét lên, giọng khàn đặc, “Cô ta vu khống tôi! Cô ta nói dối!”

“Propofol thường mất ba bốn ngày để chuyển hóa, có thể kiểm tra nước tiểu không ra.” Tôi bình thản nói, “Tối hôm đó, mình đã nghe thấy cậu nói với người đàn ông ở đầu dây bên kia về ‘Sữa Vui Vẻ’.”

Lâm An Ngữ nhìn tôi với ánh mắt như muốn nuốt chửng tôi, “Im đi, im ngay!”

Trước đây tôi cũng thắc mắc, tại sao một số ngôi sao và người nổi tiếng lại giàu có như vậy, biết rõ có những thứ không thể đụng vào, nhưng vẫn lầm đường lạc lối.

Hóa ra, khi họ đạt được tự do tài chính, họ bắt đầu tìm kiếm những kích thích khác lạ, từ đó không coi trọng pháp luật, không quan tâm đến sự hy sinh của cảnh sát chống ma túy.

Lâm An Ngữ cũng không ngoại lệ.

Tôi từng bước xâm nhập vào đời sống riêng tư của Lâm An Ngữ, giành được toàn bộ sự tin tưởng của cô ta, cũng coi như có chút thành quả.

Xe cảnh sát nhanh chóng đến.

Lâm An Ngữ vẫn còn giãy giụa khi bị áp giải lên xe.

So với những lần trước đây bị chỉ trích, lần này mới thực sự là cú đánh gục cô ta.

Là người tố cáo, tôi cũng đến đồn cảnh sát để điều tra.

Vì sống chung với Lâm An Ngữ, tôi đã hợp tác làm xét nghiệm nước tiểu và tóc.

Cuối cùng, kết quả của tôi đều âm tính, còn Lâm An Ngữ thì dương tính.

Trường học đã phát hành văn bản chính thức về việc đuổi học Lâm An Ngữ.

Do sử dụng ma túy, tàng trữ cần sa và cố ý gây thương tích bằng dao nhưng không thành, Lâm An Ngữ cuối cùng bị kết án 5 năm tù giam và bị phạt tiền.

Tôi vẫn tiếp tục việc học như bình thường.

Nhờ có giọng hát tốt và âm vực rộng, trong thời gian học đại học, tôi đã nhận được nhiều công việc làm thêm.

Ban đầu, tôi lồng tiếng cho một số phim ngắn chi phí thấp. Sau đó, qua sự giới thiệu của một đàn chị, tôi bắt đầu tiếp xúc với tiểu thuyết.

Mặc dù gặp nhiều thử thách và khó khăn, tôi đã tích lũy được nhiều tài nguyên và sự nổi tiếng.

Trong học kỳ cuối năm tư, tôi chính thức ký hợp đồng với công ty sản xuất tiểu thuyết phát thanh mà tôi đã hợp tác từ lâu. Đồng thời, tôi cũng nhận được vai nữ chính trong một bộ phim truyền hình học đường.

Tác giả gốc và người hâm mộ đều rất hài lòng với giọng nói của tôi.

Một năm sau, trong một buổi ký tặng sách offline, tôi thoáng thấy một người quen, nhưng khi nhìn kỹ thì bóng dáng đó đã biến mất.

Sau khi buổi ký tặng kết thúc, tôi đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy trong gương một người phụ nữ có dáng vẻ thanh thoát.

Tôi nhận ra ngay, đó chính là Lâm An Ngữ.

Tính ra thì cô ta đã ra tù được một thời gian rồi.

Lâm An Ngữ xuất hiện trong bộ đồ Chanel sang trọng, tay xách túi Hermes da cá sấu, trang điểm tinh tế, toát lên khí chất thanh tao, không hề có dấu vết của người vừa ra tù.

“Thư Duyệt, gặp bạn cũ sao trông cô không vui vậy?”

Lâm An Ngữ bước tới, trên người có mùi nước hoa nhẹ nhàng.

Tôi mới để ý thấy cô ta đi giày bệt, bụng hơi nhô lên.

“Cơm tù ngon không?” tôi hỏi.

Nụ cười nhạt trên khuôn mặt Lâm An Ngữ biến mất, quai hàm căng cứng, “Thực ra trong lòng mày rất thất vọng phải không? Tao không như mày mong muốn, ra tù trở nên sa sút, ngược lại còn phong quang vô hạn.”

“Đây là cách cô tự an ủi mình sao?” Tôi không nhịn được cười.

Lâm An Ngữ vốn là người khéo léo, đầu óc lại nhanh nhạy, có lẽ trong tù đã kết giao với người từng làm Mama-san (giống kiểu Tú Bà), nhờ đó mà có được chỗ dựa vững chắc.

Lâm An Ngữ từ trên xuống dưới đánh giá tôi, khinh bỉ hừ một tiếng: