Chương 7 - Háo sắc - Bạn ngủ cùng giường tôi là sói
Do sốt nên Hạ Tranh mê man đến chiều mới tỉnh dậy, nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, cô hoảng loạn nhảy xuống giường, gấp gáp muốn chạy ra ngoài.
Cô sợ hãi nhìn đồng hồ, cô không chuẩn bị buổi sáng cho Liêu Trạch Nham, liệu anh có nổi điên rồi ném cô về chỗ La Diễm không? Nghĩ đến những trận đòn rách da của La Diễm, tinh thần của Hạ Tranh liền suy sụp. Dù Liêu Trạch Nham có đáng sợ, nhưng suy cho cùng anh chưa tổn thương cô, còn những vết sẹo do La Diễm để lại đều rất chân thực.
Trong lúc Hạ Tranh vội vàng mặc lại áo ngoài thì phát hiện một thứ khác lạ xuất hiện trong phòng. Cô nhớ rõ đêm hôm qua trước khi đi ngủ trên bàn trống trơn. Tại sao đột nhiên lúc này lại xuất hiện một chiếc chậu đồng?
Trong căn nhà này chỉ có cô và Liêu Trạch Nham, lẽ nào là anh chăm sóc cô lúc sốt?
Thì ra thứ cảm giác kỳ lạ đêm qua không phải cô mơ. Khi đó cô cảm thấy người mình nóng ran, sức lực tựa như tan biến hết. Hạ Tranh khó chịu mở mắt ra, ở trước mặt cô là gương mặt mờ mờ của Liêu Trạch Nham đang suy tư, nhưng cùng lắm cô chỉ cho rằng đó là do mình tưởng tượng ra khi không tỉnh táo mà thôi.
Nghĩ vậy sự sợ hãi của cô đối với Liêu Trạch Nham cũng phần nào giảm bớt. Anh có lòng trắc ẩn chăm sóc cô lúc bệnh, xem ra cũng không phải người xấu, ít nhất thì trong nhiều năm qua, chỉ có Liêu Trạch Nham đối xử với cô như một con người.
Đột ngột cử động nên xương sống Hạ Tranh nhức muốn tách làm đôi, phải mất một lúc cô mới có thể đứng thẳng được. Trước khi rời khỏi phòng, cô lại nhìn thấy một lọ thuốc mỡ nằm lăn lóc trên giường. Nghĩ ngợi một lúc, cô ngồi xuống, bôi thuốc lên mấy vết thương hôm qua.
Xong xuôi, Hạ Tranh mang theo cái chậu với tâm trạng vui vẻ đi ra ngoài.
Ở bếp, cô vừa lau dọn vừa ngân nga vài câu hát.
Bỗng nhiên đằng sau cảm thấy lành lạnh, Hạ Tranh hơi nghiêng đầu, liền thấy Liêu Trạch Nham đang đứng khoanh tay dựa lưng vào tủ lạnh nhìn cô chăm chú.
Ẩn quảng cáo
“Khỏe rồi?” Anh ấy nói không nhanh không chậm, điệu bộ cực kỳ thản nhiên.
Hạ Tranh bị dọa kinh hãi một phen, cơ miệng nhất thời cứng đờ. Liêu Trạch Nham không bao giờ xuất hiện ở đây giờ này, theo lý thì lúc này anh nên ngủ mới phải. Liệu có phải do cô chưa hết bệnh mà tưởng tượng lung tung hay không?
Liêu Trạch Nham cảm thấy vẻ mặt của cô lúc này rất ngốc, anh cũng lười nói nhiều với cô, mở tủ lạnh lấy chai nước khoáng.
Lúc này Hạ Tranh mới kịp phản ứng lại người ở trước mặt cô thực sự là một con người bằng da bằng thịt, mặc dù có chút khó tin.
Cô vội vàng, lắp bắp gọi: “Thiếu gia...”
Nghe Hạ Tranh gọi, Liêu Trạch Nham ngẩng đầu, đợi cô nói tiếp.
Nhớ đến chuyện tối qua, trái tim Hạ Tranh dâng lên cảm giác hạnh phúc, cô cười híp mắt: “Cảm ơn anh, lọ thuốc mỡ đó rất tốt.”
Liêu Trạch Nham không rời mắt khỏi nụ cười của cô, cô vẫn như trước kia, trong sáng đẹp đẽ đến mức anh không dám chạm vào. Sợ sự dơ bẩn của anh sẽ vấy bẩn cô, kéo cô xuống hố bùn, khiến cô bị mọi người kinh tởm.
Hạ Tranh thấy Liêu Trạch Nham cứ đứng bất động, nhìn chằm chằm mình, cô còn cho rằng anh đói bụng nên liền hỏi: “Thiếu gia, chiều nay anh muốn ăn gì?”
Liêu Trạch Nham thu lại ánh mắt, nhìn đồng hồ rồi nói: “Không ăn, thay quần áo theo tôi ra ngoài.”
Hạ Tranh ngẩn ra một lúc mới có thể tiêu hóa hết lời anh nói, dù cô có ngàn câu hỏi trong lòng cũng không dám nhiều lời, lập tức gật đầu rồi chạy như bay về phòng ngủ.
Ẩn quảng cáo
...
Lúc Hạ Tranh trở lại phòng khách, Liêu Trạch Nham cũng đã thay xong quần áo. Anh mặc bộ âu phục đen được cắt may tỉ mỉ phù hợp với dáng người anh, cực kỳ đẹp. Hạ Tranh đã nhìn đến mức ngây ngẩn trong một vài phút.
Liêu Trạch Nham cảm nhận được ánh mắt của cô, liền liếc qua.
Hạ Tranh bối rối thu lại biểu cảm say mê của mình, ngại ngùng không dám nhìn anh thêm lần nào nữa. Cô không biết vì sao, từ khi gặp Liêu Trạch Nham cô giống như một kẻ háo sắc vậy.
Cô cũng không dám hỏi anh đưa mình đi đâu, trong suốt khoảng thời gian ngồi trên xe cả hai vẫn duy trì sự im lặng.
Lúc xe dừng lại, Liêu Trạch Nham lạnh nhạt đảo mắt một vòng, nói: “Vào trong.”
Hạ Tranh đi theo sau anh, lúc này đột ngột hiểu ra. Đây là nhà hàng tổ chức buổi tiệc chào đón bà chủ quay trở về. Mặc dù Đỗ Mộng Nguyên không ở đây nhưng địa vị của bà ấy vẫn không ai có thể thay thế. Bây giờ quay về nhất định phải làm hoành tráng một lần, sẵn công bố với mọi người, nữ chủ nhân của Liêu gia đã quay lại.
Cô cũng hiểu lý do vì sao Liêu Trạch Nham đồng ý đi ra ngoài, cho dù không hòa thuận nhưng Đỗ Mộng Nguyên vẫn là mẹ ruột của anh, theo lý lẽ buổi tiệc hôm nay nhất định không thể vắng mặt.
Nhưng không hiểu sao, từ lúc bước chân vào đây, cô luôn có cảm giác bất an.