Chương 4 - Bạn ngủ cùng giường tôi là sói

Nghe cô nói xong, sắc mặt của Đỗ Mộng Nguyên càng lúc càng lạnh: “Đỗ Manh!”

Khi Hạ Tranh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bụng dội đến cơn đau thắt, cơ thể trượt dài trên đất, xương sống bị đạp mạnh xuống bậc thang khiến cơ thể Hạ Tranh lập tức tê liệt.

Môi cô mấp máy, còn chưa phát ra được chữ nào thì Đỗ Manh đã lao đến lần nữa, đáy mắt bà ấy lóe lên một tia tàn nhẫn. Bà ấy có tốc độ kinh người, giống như một tia sét. Đỗ Manh có vẻ ngoài như bao người phụ nữ trung niên khác, nhưng là người thân cận bên Đỗ Mộng Nguyên, bà ấy đã được huấn luyện từ nhỏ, Hạ Tranh vốn không theo kịp hành động của bà ấy.

“Không có ai dám nói "không" với bà chủ!” Đỗ Manh lạnh lùng nói.

Hạ Tranh lồm cồm ngồi dậy, cơn ê ẩm chạy dọc toàn thân khiến cô không kiềm được mà rên lên.

Đỗ Manh lập tức đá vào cằm Hạ Tranh một cái, giọng điệu bà ấy tràn ngập vẻ khinh thường: “Đừng làm bẩn tai bà chủ!”

Ngay tức khắc Hạ Tranh ngậm miệng lại, từ nhỏ đến lớn cô không giỏi bất kỳ thứ gì ngoại trừ khiến người khác hài lòng, nhờ như vậy mà một người hầu giống cô sẽ giảm bớt được nỗi đau thể xác.

“Đi lên đó và gọi nó xuống!” Đỗ Mộng Nguyên không thèm nhìn Hạ Tranh một cái.

Hạ Tranh cắn chặt răng, do dự rất lâu, cơ thể run lên vì đau đớn nhưng cô vẫn kiên quyết lắc đầu.

Thấy cô chống đối, Đỗ Manh càng tức giận hơn, bà ấy quật cô xuống nền thêm lần nữa rồi gầm lên: “Người như cô đúng là không được dạy dỗ, hôm nay tôi sẽ thay cha mẹ cô dạy cô!”

Khóe mắt Hạ Tranh cay xè khi nghe nhắc đến cha mẹ mình, đôi lúc cô tự hỏi nếu có họ thì có lẽ cô cũng không khổ đến vậy, đúng không?

Một sức lực mạnh sượt qua bụng Hạ Tranh, cơ thể cô lăn quay ra đất giống như một quả bóng. Một chất lỏng sền sệt dính vào áo dính sát vào lưng cô. Hạ Tranh biết lưng mình đang chảy máu.

Cô gượng hết sức mình chống tay xuống đất rồi ngồi dậy, máu trên trán không ngừng chảy nên có một chút xây xẩm, tầm nhìn trở nên mờ hơn. Cô thấy cái bóng của Đỗ Manh đang chậm rãi tiến đến, chiếc giày cao gót của bà ấy nhấc lên nhắm vào mặt cô chuẩn bị đáp xuống.

Hạ Tranh nhắm tịt mắt, run bần bật.

Ẩn quảng cáo

Qua một lúc lâu, không có chuyện gì xảy ra cả, mặt và cơ thể cô cũng không bị đau.

Đột nhiên bên tai Hạ Tranh vang lên một giọng nam khàn khàn, đầy lười biếng: “Bà xem đây là nhà hoang chết chủ à?”

Mọi ánh mắt dồn lên tầng hai, nơi Liêu Trạch Nham đang đứng. Lần đầu tiên Hạ Tranh nhìn Liêu Trạch Nham một cách rõ ràng như vậy, so với hình ảnh mờ mờ trong tâm trí cô hôm đó, anh còn đẹp hơn rất nhiều.

“Lâu quá không gặp, con không còn nhận ra mẹ của mình rồi?” Đỗ Mộng Nguyên không hài lòng cất giọng lạnh nhạt.

Liêu Trạch Nham không hề bất ngờ trước sự hiện diện của mẹ mình, anh chậm rãi đi xuống cầu thang. Khi lướt ngang Hạ Tranh, anh dừng lại khoảng hai giây, rất nhanh liền bước tiếp.

“Ai đã đánh cô?” Liêu Trạch Nham chậm rãi hỏi.

Hạ Tranh mím chặt môi không trả lời, gắng gượng chút sức lực cuối cùng để đứng dậy thì một cơn đau nhói truyền đến từ bụng khiến cô mất trọng lực đổ nhào về phía trước. May mắn là Liêu Trạch Nham đã đưa tay ra để đỡ cô, ánh mắt lạnh lẽo của anh sượt ngang người cô, đôi mày hơi chau lại.

Một cảm giác ấm áp chưa từng có dâng trào trong lồng ngực Hạ Tranh, hơi thở của anh thật nam tính, cánh tay rắn chắc mang lại cảm giác rất an toàn.

“Mùi máu thật khó chịu, đi thay quần áo đi.” Anh buông cô ra rồi ngồi xuống ghế, cũng chưa từng nhìn thẳng vào Đỗ Mộng Nguyên, hỏi: “Hôm nay bà đến đây có chuyện gì?”

“Đây không phải là thái độ con nói chuyện với mẹ mình.” Đỗ Mộng Nguyên cáu gắt: “Con nên xem lại cách cư xử của mình, cũng tự kiểm điểm lại bản thân, nếu con đủ tốt thì cũng đã không bị cha ruột mình nhốt như một con thú.”

Liêu Trạch Nham tỏ ra không bận tâm, anh chỉ nhướng mày về phía Hạ Tranh, ra lệnh: “Đi đi.”

Hạ Tranh cúi thấp đầu chào Đỗ Mộng Nguyên một cái rồi vác cơ thể rụng rời của mình đi lên lầu. Đứng dựa vào cửa, ở một mình cô mới có thể thoải mái thể hiện biểu cảm khổ sở. Cơ thể đã đau đến mức mất cảm giác, phải mất một lúc cô mới có thể lết được vào phòng tắm.

Sau khi thay đồ xong Hạ Tranh cũng không dám chậm trễ mà đi xuống phòng khách.