Chương 6 - Bán Mình Cho Thái Tử
10
Còn chuyện giữa tôi và Trình Trúc, thật ra chỉ là “người yêu giả”.
Khi đó, Trình Trúc đang quen bạn gái đồng giới, sợ gia đình phát hiện nên nhờ tôi đóng giả bạn trai để che mắt.
Còn tôi thì lúc ấy đang phát ngán vì bị quá nhiều cô gái đeo bám, nên nghĩ nếu có bạn gái “đàng hoàng” làm bình phong thì biết đâu có thể cắt bớt mấy mối đào hoa phiền phức.
Thế là hai bên hợp tác vui vẻ.
Đến khi Trình Trúc chia tay với bạn gái và ra nước ngoài, mối “tình yêu” này cũng tự nhiên chấm dứt.
Thời điểm đó, tôi cũng đã rất lâu không còn nghĩ đến Lâu Kim Nguyệt nữa.
Suốt một khoảng thời gian dài, chỉ cần nơi nào có cô ấy xuất hiện, tôi đều chủ động tránh mặt.
Tôi nghĩ rằng, chỉ cần không gặp, không nghĩ đến, thì sẽ không còn yêu nữa.
Nhưng thực tế chứng minh — tôi hoàn toàn không làm được.
Khi nhà họ Lâu phá sản, tôi vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn.
Hôm đó, nhìn thấy cô ấy bị chủ nợ treo trên sân thượng, tính mạng như chỉ mành treo chuông, thấy cô ấy vừa khóc vừa cầu xin họ tha cho mình, tôi — lần đầu tiên trong đời — thật sự muốn giết người.
Và tôi đã ra tay thật. Tôi đánh cho lũ bắt nạt cô ấy tới mức nằm la liệt không bò dậy nổi.
Khi tôi bế cô ấy từ sân thượng xuống, cô run rẩy toàn thân như con thú nhỏ bị kinh hãi.
Cô nắm chặt lấy tay áo tôi như níu lấy cọng rơm cứu mạng, đôi mắt hoe đỏ khẽ hỏi:
“Giang Diễn Châu… em sợ… em có thể theo anh về nhà không?”
Trong mắt tôi, Lâu Kim Nguyệt là vầng trăng trên trời — đẹp đẽ, thuần khiết, không thể chạm tới.
Cô đáng lẽ nên sống kiêu hãnh, rực rỡ, chứ không phải thành dáng vẻ tội nghiệp như vậy.
Tôi xót xa.
Nên tôi quyết định trở thành chỗ dựa cho cô, cho cô đủ tư cách để tiếp tục kiêu ngạo sống trên đời.
Tôi bỏ ra sáu trăm triệu để chuộc cô về, đưa cô về nhà. Nhưng lại không dám thổ lộ tình cảm.
Vì tôi biết trong lòng cô vẫn luôn chỉ có Dư Dịch.
Cô lấy lòng tôi, chẳng qua chỉ vì cần một nơi để dựa vào.
Nhưng không sao cả. Tôi không quan tâm.
Tôi nghĩ, thời gian còn dài mà. Cứ từ từ chờ, tôi sẽ khiến trái tim cô ấm lên, rồi mới chính thức tỏ tình.
Và thế là tôi đã chờ suốt hai năm.
…
Tối hôm đó, mẹ tôi bảo người giúp việc gọi tôi về, nói bà bị tai nạn giao thông, đang nhập viện.
Tôi hốt hoảng chạy đến, ai ngờ chuyện mẹ bị thương là giả, người đang nằm viện là Trình Trúc.
Thì ra mẹ tôi muốn tác hợp tôi và Trình Trúc quay lại, cố tình lừa tôi đến bệnh viện để tạo cơ hội cho tôi thân thiết lại với cô ấy.
Trình Trúc cũng mù tịt, mặt mũi toàn ngơ ngác.
Hai đứa tôi chỉ biết ngồi than trời trách đất vì chiêu trò của người lớn.
Nào ngờ lại bị Hà Mẫn Mẫn chụp được ảnh, còn thêm mắm dặm muối rồi gửi cho Lâu Kim Nguyệt.
Nghe dì giúp việc nói cô ấy ghen, tôi có chút vui thầm trong bụng.
Nhưng niềm vui đó chưa kéo dài được mấy phút, đã bị cô ấy thẳng thừng dội cho một câu:
“Em chỉ thích Dư Dịch.”
Một câu nói ấy, như nhát dao đâm nát trái tim tôi — vốn đã chằng chịt vết thương.
Đã hai năm rồi.
Tôi gần như nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay.
Vậy mà… vẫn không thể bước vào trái tim cô.
Tôi thấy thất bại thảm hại.
Thậm chí bắt đầu hoài nghi bản thân — chẳng lẽ tôi tệ đến vậy sao?
Tại sao… Lâu Kim Nguyệt lại không thể cho tôi dù chỉ một chút yêu thương?
11
Mọi điều Giang Diễn Châu vừa nói khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
Thì ra… tôi không phải là người thay thế sao?
Tôi đứng ngây ra mất một lúc, nửa tin nửa ngờ hỏi:
“Nếu anh không thích Trình Trúc, vậy tại sao lúc đó lại ân cần đưa quýt cho cô ấy?”
Giang Diễn Châu giải thích:
“Cô ấy muốn ăn, quýt thì đang ở ngay chỗ anh, tiện tay đưa thôi, có gì to tát đâu?”
“Còn em thì sao? Mỗi lần em ăn quýt, có lần nào là anh không bóc sẵn, gỡ cả lớp màng trắng rồi đút tận miệng cho em?”
“Em so thử đi, với Trình Trúc là lịch sự, còn với em… là tình yêu.”
Được rồi.
Coi như chuyện này là tôi suy nghĩ nhiều.
“Vậy còn chuyện cô ấy bắt máy điện thoại giúp anh thì sao?”
“Cả việc hai người cùng đi dự buổi đấu giá nữa?”
Về hai chuyện đó, Giang Diễn Châu gọi Trình Trúc đến giải thích trực tiếp qua video call.
Cuộc gọi vừa kết nối, Trình Trúc cùng bạn gái mới xuất hiện trên màn hình.
Cô ấy nhìn tôi, gương mặt đầy áy náy:
“Hôm đó tôi mời Diễn Châu đi ăn là để giới thiệu bạn gái tôi cho anh ấy, hy vọng anh ấy sẽ giao một dự án của tập đoàn Giang cho studio của cô ấy.”
“Em gọi nhiều lần, tôi sợ có việc gấp nên mới bắt máy giúp.”
“Xin lỗi nhé, Kim Nguyệt, là tôi sơ suất, khiến em hiểu lầm.”
“Buổi đấu giá hôm đó là tôi đi với bạn gái, tình cờ gặp Diễn Châu ở đó nên mới nói vài câu.”
“Viên sapphire là anh ấy mua cho em, chẳng liên quan gì đến tôi hết.”
“Tôi và Diễn Châu thật sự không có gì. Anh ấy đã yêu em nhiều năm rồi, trong lòng chỉ có mỗi em, không ai chen vào được đâu.”
Lúc Trình Trúc nói, bạn gái cô ấy vẫn dịu dàng nhìn cô ấy suốt.
Đợi cô ấy nói xong, liền đưa ly nước ấm:
“Uống nước đi, cho đỡ khô cổ.”
Trình Trúc cười, cầm tay bạn gái đặt lên môi hôn nhẹ:
“Cảm ơn.”
Cử chỉ giữa hai người ngọt ngào, tự nhiên đến mức không thể giả được.
Dù có ngốc, tôi cũng nhìn ra họ là tình yêu thật sự.
Vậy nên… Giang Diễn Châu không lừa tôi. Anh ấy thật sự không có gì với Trình Trúc.
Sau khi cúp máy, anh ấy nhìn tôi đầy căng thẳng, hỏi:
“Giờ em tin trong lòng anh chỉ có mình em rồi chứ?”
Sự thật bất ngờ khiến tim tôi đập loạn nhịp.
Một phần vì vui mừng — người tôi thích cũng thích tôi.
Một phần lại thấy tương lai mịt mù — bởi giữa tôi và anh còn có mẹ anh.
Tôi khẽ nhếch môi:
“Em tin.”
Anh thở phào nhẹ nhõm.
“Xin lỗi, là anh xử lý chuyện với mẹ anh không tốt, mới khiến em phải chịu nhiều uất ức như vậy.”
“Lúc em nằm một mình trên bàn phẫu thuật, chắc em sợ lắm phải không?”
“Sau này sẽ không thế nữa đâu. Anh đã cắt đứt quan hệ với mẹ rồi, anh sẽ không để bà ấy bắt nạt em thêm lần nào nữa.”
Tôi chưa từng nghĩ Giang Diễn Châu sẽ vì tôi mà làm đến mức này.
Chấm dứt quan hệ với mẹ ruột… cần biết bao nhiêu dũng khí chứ?
Anh nhìn tôi rất đỗi chân thành:
“Kim Nguyệt, giờ em đã rõ lòng anh rồi… vậy theo anh về nhà được không?”
“Anh sẽ luôn yêu thương, bảo vệ em, tuyệt đối không để em bị tổn thương nữa.”
Anh dịu dàng như vậy, thật lòng như vậy — tôi nói không rung động là nói dối.
Tôi rất muốn nói với anh rằng, tôi cũng yêu anh.
Nhưng lời đến miệng, lại nuốt trở vào.
Mẹ anh ghét tôi đến mức bịa chuyện đuổi tôi đi. Sau này ai biết được bà sẽ giở trò gì nữa?
Hôm nay anh sẵn sàng vì tôi mà đoạn tuyệt với bà ấy. Nhưng nếu sau này anh hối hận thì sao?
Lỡ đến một ngày, anh quay lại trách tôi vì đã phá hỏng mối quan hệ mẹ con của họ thì sao?
Tôi quá nhát gan, không dám đánh cược.
“Giang Diễn Châu, em sẽ không quay về.”
Giọng anh khàn hẳn đi:
Tại sao?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, chuông cửa bất chợt vang lên.
Mở cửa ra, là Dư Dịch với nụ cười rạng rỡ trên mặt:
“Hôm trước em nói quả sầu riêng anh chọn rất dẻo, hôm nay anh lại mua thêm một quả cho em nè.”
Giang Diễn Châu vừa thấy người đến, cả người liền cứng đờ, giọng run run lộ rõ căng thẳng:
“Kim Nguyệt… em không chịu quay về với anh, là vì đang ở bên Dư Dịch đúng không?”
Dư Dịch thật thà nói:
“Bọn em tạm thời chưa ở bên nhau. Hiện tại anh vẫn đang theo đuổi Kim Nguyệt.”