Chương 7 - Bản Lĩnh Của Nữ Nhi
Ta hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi cầu chút điều tốt cho ta đi! Tạ Trừ mà cũng xứng nhắc tới sao? Giờ chỉ cần nhắc tên hắn là ta thấy buồn nôn như vừa nuốt phải phân vậy.”
“Hơn nữa, ta có chuyện quan trọng phải nói với ngươi.”
Hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn ta chờ lời tiếp theo.
“Hiện giờ ta đang phụng chỉ Hoàng thượng, đi trấn thủ biên cương.”
Vẻ mặt hắn là ngạc nhiên chưa từng có.
“Đi biên cương? Ngươi?! Trấn thủ?! Phụng chỉ ai? Ngươi đang đùa à?!”
Thẩm Chước ngập tràn khó tin.
Không trách hắn giật mình, ngay cả ta cũng cảm thấy việc mình đang làm thật nực cười.
Nhưng phải cảm ơn những người của Thẩm Chước.
Tạ Trừ đã bịt kín tất cả mối liên hệ mà ta có thể bám vào trong quan trường, nhưng miệng Hoàng đế thì hắn không bịt được.
Nhờ vào nguồn tin trong tay Thẩm Chước, ta biết được hành trình vi hành của Hoàng thượng.
Vậy là ta lặng lẽ rời phủ, cùng Hoàng đế giao dịch một phen.
Ta hiểu rất rõ Hoàng thượng hiện nay khao khát điều gì — trong thời gian tại vị, ông muốn thu hồi ba thành trì biên cương mà tiên hoàng để mất vào tay Tây Lăng.
Nhưng Tây Lăng không yếu, còn Đông Thần ngoại trừ nhà Thẩm Chước ra, gần như không còn ai đủ sức đảm nhiệm.
Vì vậy, ta đã hứa: sẽ lấy lại ba thành đó. Đổi lại, Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ ban hôn.
Và ta muốn được phong làm tướng quân.
Hoàng thượng thật ra đã hơi nổi giận.
Thứ nhất, Đông Thần xưa nay chưa từng có nữ tướng.
Thứ hai, ta lại dám ngang nhiên mặc cả với ông — chẳng khác nào khiêu khích uy nghiêm của thiên tử.
Nhưng ta buộc phải đánh cược một phen. Mạng của ta, chỉ có thể do chính ta nắm giữ.
“Ta không muốn bản thân làm cá trên thớt, để mặc kẻ khác cầm dao.”
Cho dù lần này tránh được hôn sự với Tạ Trừ, sau này vẫn sẽ có người khác, lấy danh nghĩa triều đình, lấy danh chính ngôn thuận, mà đè ép ta.
Nhưng nếu ta đủ mạnh, bọn họ sẽ không dám coi ta là quả hồng mềm dễ bóp nữa.
Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi, lặp đi lặp lại mấy tiếng “được lắm”, rồi đồng ý cùng ta lập ước định.
Nếu ta lấy lại được đất đai biên cương, thì điều kiện của ta đều không thành vấn đề.
Còn nếu không lấy lại được, thì… ta phải gả sang Tây Lăng để hòa thân.
9
Thẩm Chước nghĩ ta điên rồi.
Người trước giờ chưa từng nổi giận với ta, nay thực sự tức giận.
“Chiến trường hung hiểm vô cùng, ngay cả phụ thân ta trấn thủ biên ải mấy năm còn thấy chật vật. Ngươi lấy đâu ra tự tin đoạt lại ba thành?”
“Nếu không lấy lại được còn phải hòa thân, ngươi có biết mấy công chúa đi hòa thân đều có kết cục ra sao không?!”
Ta chẳng màng đến những điều đó.
“Dù sao ta cũng chẳng còn gì. Mẫu thân mất khi ta vừa chào đời, cha ta giờ cũng không còn. Ta vốn đã một thân một mình, thì còn sợ gì nữa?”
“Hơn nữa, khi ta mười ba tuổi, có biết bao người ngoài kia cho rằng ta sẽ khổ sở cả đời, không thể giữ nổi cửa phủ Ôn.”
“Nhưng ngươi khi đó, chẳng phải đã dốc hết sức ủng hộ ta sao?”
Thẩm Chước tức đến mức chẳng muốn nhìn ta.
“Nhưng chuyện đó với chuyện này sao giống nhau được?!”
Không khí xung quanh dường như đông cứng lại.
Thực ra, ta biết hắn đang nghĩ gì.
Trước đây, hắn là con độc nhất của phủ tướng quân. Dù ta có xảy ra chuyện gì, hắn cũng có thể đứng ra gánh thay.
Nhưng lần này thì khác — chuyện này hắn không gánh nổi, thậm chí còn không thể bảo vệ ta.
“Nhưng Thẩm Chước, nếu có thể, ta muốn trở thành cây lớn che gió chắn mưa cho người khác, chứ không muốn mãi là đóa hoa sống dưới tán cây.”
“Đường ta chọn, đã định sẵn sẽ đầy nguy hiểm và thử thách. Ngươi không cản nổi ta đâu.”
Thẩm Chước quay đầu nhìn ta rất lâu.
Đôi mắt luôn mang vẻ bỡn cợt kia giờ đây đầy xót xa.
Hắn vò đầu, thở dài như nhận mệnh.
“Ngươi thật là, tuổi còn nhỏ mà gan lớn vô biên. Giờ ta không quản nổi ngươi nữa rồi.”
Hắn đứng dậy, phủi bụi trên người, nhìn ta cười, không nhịn được mà nhéo má ta.
“Đi thôi, ta sẽ cùng ngươi trở về biên ải. Bảo gia vệ quốc, cũng là sứ mệnh của ta.”
Lúc này ta mới nhận ra, tay hắn cầm dây cương đến rướm máu — chắc đã gấp lắm rồi…
Ta hỏi hắn: “Ngươi thật sự sợ ta gả cho Tạ Trừ đến vậy sao?”
Thẩm Chước trợn mắt: “Chứ sao nữa?! Ngươi là ta nhìn lớn lên từng ngày, hắn tính là thứ gì mà đòi cưới ngươi?!”