Chương 4 - Bản Lĩnh Của Nữ Nhi
Kẻ nào tung tin bậy bạ bên ngoài, ta sẽ dạy cho hắn biết hậu quả của miệng lưỡi xằng bậy là thế nào.
Cha ta từng dạy ta rất nhiều về thuật dùng người.
Nắm được điểm yếu trong lòng người, là đã thắng quá nửa.
Còn đạo lý buôn bán, là cha thân truyền dạy ta, ta không thể lười biếng, nên đã học hết mười phần.
Họ muốn xem ta thất bại ra sao? Vậy thì ta sẽ cho bọn họ thấy, ta làm cách nào phá vây trong nghịch cảnh.
Có lẽ về buôn bán, ta quả thực thừa hưởng chút thiên tư từ mẫu thân.
Chẳng mấy năm sau, bạc chảy vào túi ta mỗi ngày nhiều đến mức người thường chẳng dám tưởng tượng, thậm chí ta còn mở rộng cửa hiệu đến cả vùng Giang Nam.
Ta trở thành loại thương nhân mùi đồng tiền mà các tiểu thư khuê các ghét nhất.
Nhưng bọn họ đâu biết, từng chút từng chút một, ta đang nắm giữ càng lúc càng nhiều con bài khiến ta đứng vững.
Cha ta là đại học sĩ có thể từ đáy xã hội từng bước leo lên chốn quan trường.
Con gái của người, tất nhiên cũng không phải hạng yếu mềm.
Chỉ là ta chưa từng ngờ được, người đâm sau lưng ta lại là một kẻ thân cận bên mình.
5
Còn một tháng nữa là đến sinh nhật mười bảy tuổi, Tạ Trừ — người đã biến mất bấy lâu — bỗng nhiên tìm đến ta.
Chỉ vài năm không gặp, hắn như thể đổi thành một con người khác.
Khí chất càng thêm lạnh lẽo, giữa lông mày là vẻ sắc lạnh.
Nhưng chúng ta đã chẳng còn lời nào để nói, cuối cùng vẫn là ta mở miệng trước.
“Nếu tới để từ hôn, thì đặt hưu thư xuống rồi đi đi.”
Hắn lại đáp: “Lần này ta tới không phải để từ hôn.”
Rồi nói ra một câu ta cả đời cũng không ngờ tới.
“Ta đã bàn bạc với phụ thân rồi. Xét tình nghĩa nhiều năm giữa phụ thân ta và cha nàng, chúng ta không định từ hôn.”
“Nhưng ngôi vị chính thê thì không thể cho nàng. Nàng buôn bán bên ngoài, hay xuất đầu lộ diện, danh tiếng không tốt, nên chỉ có thể làm thiếp.”
Hắn thản nhiên nói, dáng vẻ lại cao cao tại thượng.
Ta tự hỏi tai mình có nghe nhầm không.
Hắn nói muốn ta làm thiếp, mà còn dùng giọng điệu bố thí như vậy.
Ta suýt bật cười, nhưng những năm qua ta đâu chỉ làm ăn buôn bán trong kinh thành — chuyện triều chính, ta cũng biết không ít.
Ngay lập tức, ta đã hiểu rõ, liền gõ gõ bàn nói:
“Phe hoàng tử mà các ngươi ủng hộ đang thiếu tiền, nên muốn đánh chủ ý lên người ta đúng không?”
Một lời trúng tim đen, vẻ mặt điềm tĩnh của Tạ Trừ liền trở nên đặc sắc vô cùng.
Kinh ngạc, bối rối, nhục nhã, xấu hổ — tất cả cảm xúc hòa lẫn vào nhau.
Cuối cùng khi nhìn ta, ánh mắt hắn biến thành kinh diễm.
Hắn không diễn nữa, toàn thân buông lỏng, bắt đầu phân tích cái mà hắn cho là “lợi — hại”.
“Với thanh danh hiện giờ của nàng, không có vương công quý tộc nào chịu cưới nàng làm chính thê cả. Cái danh quận chúa kia cũng chỉ là hư danh.”
“Ta với nàng tuy không gọi là tình sâu nghĩa nặng, nhưng dẫu sao cũng có cảm tình từ thuở nhỏ.”
“Cha nàng cũng từng rất vừa lòng với ta. Theo bên ta, tuy là thiếp, nhưng cũng chẳng uổng cho nàng.”
“Nếu nàng có thể giúp ta hoàn thành đại sự, muốn lấy phong hàm phu nhân cũng chẳng phải việc khó. Đây là cục diện hai bên cùng có lợi.”
Hắn nói càng nhiều, nét mặt ta càng lạnh thêm một phần.
Khuôn mặt Tạ Trừ kia, từng chút từng chút rũ bỏ hình bóng của đứa bé năm xưa đã từng hứa sẽ bảo vệ ta suốt đời.
Dần dần, hắn lại trở thành bản sao của đám thân thích từng muốn ăn sống nuốt tươi ta năm xưa.
Lần này, ta thật sự không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.
Ta không khách sáo gì mà mắng thẳng:
“Tạ Trừ, ngươi thật là đê tiện đấy! Khinh ta là thương nhân, lại còn muốn moi bạc từ túi ta?”
“Sao? Gả cho ngươi là vinh quang to lớn lắm chắc? Ta phải mang hết gia sản cầu xin ngươi, làm thiếp cho ngươi à?”
“Tạ Trừ, nằm mơ cũng đừng nói mộng hoang đường như vậy.”
Ngay giây sau, Tạ Trừ đã bị Thẩm Chước xuất hiện bất ngờ túm cổ áo.
“Rác rưởi thì đừng nói lời rác rưởi, lại còn dám vác mặt tới trước mặt A Ngọc của ta.”
Tạ Trừ từ nhỏ chỉ quen đọc sách, làm sao địch lại Thẩm Chước từ bé đã chơi gậy đánh quyền như khỉ con?
Chỉ ba chiêu hai thức, đã bị đá văng ra ngoài.