Chương 4 - Bản Kế Hoạch Cuối Cùng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

13.

Về phòng mình, tôi mới thấy thoải mái.

Trước khi ngủ, tôi mở điện thoại xem thử, thấy bạn trai qua mạng nhắn mấy tin.

“Bữa tối vui chứ?”

Mấy tiếng rồi mà giờ tôi mới thấy.

“Xin lỗi nha, chồng yêu, lúc nãy em bận chút.”

“Ăn ngon lắm! Không ngờ ông sếp đáng ghét lại cùng khẩu vị với em, gọi toàn món em thích.”

Anh gửi lại vài sticker hôn môi.

“Bảo bối ăn ngon là anh vui rồi.”

14.

Hôm sau tôi ngủ thẳng đến trưa.

Giật mình bật dậy — sếp mà biết tôi ngủ tới giờ này chắc mắng chết!

Nhưng hóa ra sếp đã ra ngoài từ sớm.

Trên bàn là mảnh giấy ghi chú viết tay:

“Có việc ra ngoài. Nếu đói, hãy gọi số này, sẽ có người mang đồ ăn tới.”

Nét chữ rất ngay ngắn, dưới còn để lại số điện thoại.

Nhưng tôi chẳng dám gọi — để sếp phát hiện tôi ngủ đến 12 giờ thì chỉ có nước toi đời.

Tôi bỏ qua mở WeChat nhắn cho bạn trai.

“May quá, hôm nay sếp không giao việc gì cho em.”

“Ngủ đến tận bây giờ mới dậy luôn đó.”

Một lúc sau, anh mới trả lời:

“Bảo bối ngủ ngon là được, nhớ ăn sáng nhé.”

Hai chúng tôi tán gẫu thêm đôi câu, thì đột nhiên tôi nhận được lời mời kết bạn từ người lạ.

Chắc là chuyện công việc?

Tôi do dự rồi nhấn đồng ý.

Người kia dường như đã chờ sẵn — tôi chưa kịp nhắn gì, bên đó đã gửi cả một đoạn dài:

“Chị dâu, em nói chị nghe này, anh em có người khác rồi.”

“Trước đây anh ấy hay xem nữ streamer, chị mở phòng thứ hai bên trái sẽ biết ngay.”

“Mật mã là 0504 — sinh nhật người anh ấy thích.”

5 tháng 4?

Trùng hợp thật, đó cũng là ngày sinh nhật của tôi.

Tôi vốn chẳng có tư cách can thiệp, nhưng lòng lại tràn đầy tò mò.

Một người hoàn hảo như sếp, lại để ý đến ai có cùng ngày sinh với tôi, chắc là có duyên lắm đây.

Tôi cắn răng, nhập mật mã.

Cửa mở ra — không giống phòng ngủ cũng chẳng phải phòng làm việc, mà giống phòng trưng bày sưu tầm.

Tôi bước vào, tò mò quan sát.

Bên trong có rất nhiều ảnh chụp đồ gốm, mỗi ảnh đều đi kèm một món thật — mà điều lạ là, mọi món đều giống hệt thứ tôi từng làm.

Có cả giấy gấp origami, cũng là kiểu tôi từng gấp.

Trên bàn còn có bản in đoạn hội thoại chat.

Chắc là giữa sếp và bạn gái anh — không ngờ người như anh lại làm chuyện “sến súa” đến thế.

Tôi nhặt lên đọc.

Không có ảnh đại diện, chỉ có dòng chữ:

“Cảm ơn anh đã tặng quà.”

“Không sao, anh rất thích xem em livestream.”

“Em có muốn ở bên anh không? Anh có thể đón nhận mọi cảm xúc của em.”

“Được.”

Câu tỏ tình này… sao lại giống hệt lời bạn trai tôi từng nói vậy?

Tôi rùng mình, lật sang mặt sau.

Không có tin nhắn, chỉ có một dòng chữ viết tay, rất đẹp:

“Tiểu Ninh Mông.”

Đó chính là tên tài khoản livestream của tôi!

Tim tôi như rơi vào hố sâu, tay run lên mở lại khung chat với bạn trai.

Anh vừa nhắn: “Sao vậy, em không sao chứ?”

Tôi còn chưa kịp trả lời thì — cửa phòng mở ra.

Tôi cầm tờ giấy, nhìn sững người đang đứng ở cửa.

Là sếp.

Áo sơ mi đen, tay áo xắn đến khuỷu, gân tay nổi lên rõ rệt.

Cổ họng tôi khô khốc: “Anh… ă…?”

Anh không đáp, ánh mắt lướt từ tờ giấy trong tay tôi xuống chân tôi, rồi dừng lại ở mặt, yết hầu khẽ động.

“Đúng.”

Chỉ một chữ thôi, nhưng tim tôi như ngừng đập.

“Anh chính là ‘chồng’ của em.”

Anh bước lên một bước, cửa phía sau “cạch” một tiếng khép lại.

Căn phòng lặng như tờ, chỉ còn lại hơi thở đan xen của hai người.

“Là anh.” Giọng anh khàn, trầm thấp như tan trong không khí.

“Là anh đã tặng quà, là anh tỏ tình.”

Anh dừng lại, mắt sâu thẳm:

“Tất cả… đều là anh.”

Đầu tôi ong lên, bản năng khiến tôi lùi lại, lưng chạm vào kệ trưng bày, một chiếc cốc gốm khẽ lung lay.

Anh nhanh tay đỡ lấy, khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn vài tấc, hơi thở nóng rực.

“Sợ à?” Anh cúi xuống, giọng gần như dán sát tai tôi, khàn khàn:

“Hay là… ghét?”

Tôi lắc đầu.

“Anh bị ám ảnh sưu tầm sao?”

Tôi chỉ tay vào căn phòng đầy ắp những món liên quan đến tôi.

Anh khẽ nhướng mày, nở nụ cười nhạt.

“Không. Anh chỉ… ám ảnh vì yêu thầm.”

Vừa dứt lời, tờ giấy trong tay tôi đã bị anh lấy đi, thay vào đó là mười ngón tay đan chặt.

“Em có đồng ý để anh trở thành ‘chồng ngoài đời thật’ của em không?”

15.

Tôi không biết mình đã thoát ra bằng cách nào.

Chỉ nhớ đầu óc rối bời, nghĩ đến ban ngày ở cạnh sếp, buổi tối lại nói lời yêu với bạn trai qua mạng, quả thật quá xé rời.

Tôi rút tay không ra, theo phản xạ đã tát sếp một cái.

Khi sếp bị tôi tát đến ngẩn người, tôi mới rút được tay về.

Tôi một mình đi trên phố, vì sao số phận lại trêu ngươi.

Trước đó còn mắng sếp trước mặt bạn trai, tệ hơn là còn kéo bạn trai cùng mắng sếp.

Nhìn lại khung chat với anh ấy, phát hiện mọi thứ đều có manh mối.

Chẳng trách anh nói thấy yêu đương với sếp có lẽ cũng là chuyện tốt.

Không phải đẩy cho người khác, mà là đang nói điều có lợi cho chính mình.

Bản thân tôi còn đem bản kế hoạch sếp thức đêm viết giao lại cho chính sếp.

Nhưng như câu nói, khi bạn thấy chuyện đã xấu, sẽ còn có chuyện xấu hơn.

Tôi cố nhịn đôi mắt cay xè, chặn liên lạc của sếp.

Giây tiếp theo liền nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.

“Trạng thái mẹ cô có hơi không ổn.”

Toàn thân tôi lạnh buốt.

Tay run rẩy mở ứng dụng, muốn mua vé về nhà.

Nhưng đã bán hết, sớm nhất cũng là sáng mai.

Cảm giác bất lực quấn chặt lấy tôi, có lẽ tôi thật sự là kẻ chỉ làm hỏng việc.

Bỗng tầm nhìn tối sầm, ánh sáng và gió đều bị người chặn lại.

“Sao lạnh thế?”

Sếp nhíu mày nắm lấy tay tôi, cùng tôi ngồi xuống ngay trên vỉa hè.

“Ở đây bẩn lắm.”

Tôi tốt bụng nhắc nhở.

Nhưng phát hiện giọng mình đã khàn đến mức không nhận ra.

“Tôi không để ý.”

Sếp kéo tay tôi nhét vào túi áo của anh.

“Chuyện của dì tôi biết rồi, tôi có thể mua được vé về.”

Tôi ngước mắt nhìn anh, nước mắt vẫn lấp lánh nơi khóe mắt.

“Nhưng, tôi muốn cùng em về.”

16.

Mơ hồ hồ đồ, tôi ngồi lên máy bay với vị sếp vừa bị tôi đơn phương chia tay.

Nhưng tôi cũng chẳng còn tâm trí quản những thứ đó, trong đầu chỉ có mẹ tôi.

Tôi là con của gia đình đơn thân, là mẹ nuôi tôi khôn lớn.

Nếu mất mẹ, tôi không biết mình sẽ sụp đổ đến mức nào.

Đầu như muốn nổ tung, tôi ôm đầu, co người trong một góc.

“Đừng sợ.”

Sếp ngồi ngay cạnh tôi, đắp chăn lên người tôi.

“Bảo bối, xảy ra chuyện gì còn có anh.”

Nói câu này ngoài đời sát thương lớn hơn trên mạng, tôi không nhịn được lại khóc.

Sếp không quá giỏi an ủi người, anh chỉ nắm chặt tay tôi, nói với tôi rằng anh vẫn ở đây.

May mắn là chuyến đi thuận buồm xuôi gió.

Vừa xuống máy bay, xe của sếp đã chờ sẵn ở sân bay.

Chúng tôi vừa lên xe, tài xế không nói hai lời liền chạy thẳng đến bệnh viện.

Hiệu suất cao đến mức khiến người ta kinh ngạc.

“Dì hiện tại cần phẫu thuật, nhưng tỷ lệ thành công rất cao, cần cô ký tên.”

Khoảnh khắc nhìn bác sĩ đưa tờ giấy phẫu thuật cho tôi, tầm mắt trở nên mơ hồ.

Nhưng cũng không phải lần đầu trải qua chuyện như vậy.

Tôi gắng gượng tinh thần ký tên.

Nhưng tay cứ run, chữ viết xiêu vẹo.

Ký xong tôi liền kiệt sức, ngã vào lòng sếp.

Sếp vẫn không nói gì, nhưng sự hiện diện rất mạnh, luôn nắm lấy cánh tay tôi.

Sau khi tôi được đưa đến chỗ vắng người, liền không nhịn được nữa, gần như vừa khóc vừa run.

Tôi dùng sức đẩy sếp một cái, nhưng không đẩy nổi.

“Đều tại anh, nếu không phải vì anh, tôi đã không đi xa như thế.”

Tôi biết mình đang vô lý.

Nhưng sếp không nói câu nào, trái lại ôm tôi càng chặt.

“Trách anh.”

“Anh luôn đùa giỡn tôi, rõ ràng ngày ngày mắng tôi rác rưởi, còn không cho khóc, lên mạng lại gọi một tiếng một ‘Bảo bối’.”

“Ừ, trách anh.”

“Anh mới là đồ ngốc, tự mắng chính mình.”

“Ừ, anh là đồ ngốc.”

……

Trút xong, hoàn toàn không còn sức, tôi ngồi trên bậc thềm, dựa tường nghỉ một lúc.

Nhìn sếp bị tôi mắng một trận mà vẫn không rời đi, tôi tự giễu cười.

“Anh có phải thấy tôi rất ngốc, là đồ rác rưởi cảm xúc bất ổn không.”

Sếp vốn còn đứng thẳng tắp bỗng khựng lại, anh nửa ngồi xổm, nhìn ngang bằng tôi.

“Anh rất xin lỗi những lời trước đây nói với em.”

“Nhưng em là người thông minh, tỉ mỉ, dịu dàng. Trước đây vì em là người do kẻ đối đầu của anh mời tới cố ý gây khó dễ, nên anh mới dữ với em.”

“Vì thế lời của một số người, chọn mà nghe là được.”

Anh khẽ xoa đầu tôi.

Giọng tôi lại khàn đi.

“Kể cả anh?”

“Kể cả anh.”

Tôi nhìn vào mắt sếp, rất chân thành, như thể mọi thứ đều mơ hồ, ngoại trừ tôi.

“Vậy anh nguyện ý yêu một người như tôi không?”

Sếp ôm chầm lấy tôi.

Lồng ngực anh rất rộng, cho tôi cảm giác an toàn.

“Tiểu thư Hứa! Ca phẫu thuật của mẹ cô rất thuận lợi!”

Tôi ngượng ngùng buông sếp ra, nói xin lỗi với bác sĩ.

Bác sĩ nhìn tôi với ánh mắt “tôi hiểu mà”.

“Anh muốn gặp mẹ tôi không?”

Tôi có hơi do dự, dù sao chúng tôi còn chưa đến mức bàn chuyện hôn nhân.

Sếp không cho phép từ chối, nắm tay tôi, khẽ gật đầu.

17.

“Mẹ! Mẹ làm con sợ chết khiếp!”

Nhìn mẹ mỉm cười đón tôi trong phòng bệnh, tôi cảm nhận niềm vui mất rồi lại được.

“Đây là……”

Mẹ tôi nghiêng đầu nhìn vị sếp cao lớn đứng cạnh tôi.

“Đây là bạn trai con.”

Tôi ngượng ngùng giới thiệu với mẹ.

Nhưng sếp dường như chẳng có chút ngượng ngập nào, lập tức tiến lên chuyện trò với mẹ tôi.

Mẹ tôi hỏi như tra hộ khẩu, sếp được hỏi gì đáp nấy.

Cho đến khi câu hỏi ngày càng quá đà.

“Các con đã cái đó chưa?”

“Còn chưa, nhưng anh đã lên kế hoạch……”

Tôi lập tức chen vào giữa hai người, cắt ngang họ.

“Giữa thanh thiên bạch nhật nói gì vậy ạ?”

Mẹ cười, xoa tay tôi.

“Ninh Ninh từ nhỏ đã ngốc mà đáng yêu, mẹ còn lo sau này con bé biết phải làm sao, nhìn thấy con là mẹ yên tâm rồi.”

Không biết sếp dùng chiêu gì, mẹ tôi lập tức tăng hảo cảm với anh.

Trên đường về công ty, tôi còn trêu anh.

Sếp cười nói:

“Vì mẹ em rất yêu em, mà em yêu anh, nên yêu nhà yêu luôn cả chó.”

Tôi lập tức nghe ra có gì đó sai, liền sấn tới đùa với anh.

Nói chính xác là tôi đùa, anh thuận theo tôi mà đùa.

“Khi nào tôi nói yêu anh? Anh nói rõ ràng ra.”

“Là anh yêu em.”

Sếp kéo tôi lại, hôn tôi.

Vẫn là vị dâu tây, tên này không biết khi nào đã ăn kẹo dâu tây, chắc là đã tính sẵn lúc này.

18.

Tôi lại nhặt nghề livestream của mình, dù sao làm đồ thủ công cũng là sở thích.

Không ngờ vừa mở live đến ngày thứ 2, đã có đại gia tặng mấy cái w quà.

“Tôi không dựa vào cái này để kiếm tiền, mọi người không cần thưởng nhiều như vậy.”

Kết quả vị đại gia kia lại quét thêm mấy cái w.

Tôi khẽ cau mày, bây giờ livestream dễ kiếm tiền thế sao?

Sếp dùng nick lớn vào, trực tiếp khóa tài khoản đại gia kia, “Còn quét nữa, anh thu mua công ty của cậu.”

Như thế có phải không hay lắm không, tôi vừa định khuyên, liền thấy đại gia kia dùng nick phụ nhắn riêng cho tôi.

“Chị dâu à, em dùng tiền hiếu kính chị đấy, chị nhất định bảo anh trai em tha cho công ty em.”

“Buôn bán nhỏ không dễ.”

“Nhưng chúc mừng chị dâu thu phục được đại gia là anh em nhà em.”

Tôi trộm cười chuyển cho sếp xem.

“Cố Dục An, em trai anh đang cầu xin anh kìa.”

Sếp cũng khôi phục dáng vẻ nam thần trả lời trong giây.

“Lời không hay nghe, nhưng cách xưng hô thì không sai.”

(Kết thúc)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)