Chương 6 - Bản Kế Hoạch Ánh Sáng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Khi quay lại phòng tiệc, không khí vẫn náo nhiệt như cũ.

Nhưng tôi đã không còn lòng dạ tiếp chuyện.

Sự xuất hiện của Tô Hiểu Hiểu và những lời cô ta nói khiến tôi cảm nhận rõ ràng một mùi nguy hiểm tột cùng.

Cô ta nhắc đến Tổng giám đốc Lục.

Lẽ nào… cô ta đã cài người bên cạnh tôi?

Hoặc có lẽ… cô ta nắm được bí mật gì đó về Tổng giám đốc mà tôi không biết?

Tiệc kết thúc, chúng tôi quay về khách sạn.

Vừa vào phòng, A Triết lập tức lấy thiết bị ra quét toàn bộ căn phòng.

“Chị Thẩm, có vấn đề.”

Sắc mặt cậu ấy nghiêm trọng, “Trong phòng bị lắp máy nghe lén và camera siêu nhỏ.

Thủ pháp cực kỳ chuyên nghiệp, nếu không dùng thiết bị quân sự thì không thể phát hiện.”

Tim tôi chìm hẳn xuống đáy.

“Thiết bị liên lạc của chúng ta thì sao?”

“Điện thoại và laptop đều bị cài trojan.

Mọi cuộc gọi và dữ liệu trong mấy ngày qua đều bị theo dõi thời gian thực.”

Trán A Triết lấm tấm mồ hôi, “Đối thủ là cao thủ hàng đầu.”

Mặt chị Lâm cũng tái đi: “Vậy chẳng phải những gì chúng ta chuẩn bị đều bị nắm rõ hết rồi sao?”

“Có khả năng rất cao.”

Tôi hít một hơi thật sâu, buộc mình phải bình tĩnh.

Tình huống xấu nhất đã xảy ra.

Chúng tôi trở thành hòn đảo thông tin bị cô lập, mọi hành động đều nằm trong tầm kiểm soát của kẻ địch.

Còn kẻ địch – đang ẩn trong bóng tối, chờ ra tay.

“Ngay lập tức ngắt kết nối mạng, chuyển sang thiết bị liên lạc dự phòng.”

Tôi ra lệnh.

Thiết bị dự phòng là thứ chúng tôi đã chuẩn bị từ trước khi lên đường, cách ly vật lý, không thể bị hack từ xa.

“Chị Thẩm, chúng ta nên làm gì?

Báo đại sứ quán, hủy dự án, quay về nước?”

Chị Lâm bắt đầu hoảng.

“Không được.”

Tôi lập tức bác bỏ, “Giờ mà rút, chẳng khác nào tự thừa nhận có vấn đề.

Tô Hiểu Hiểu chắc chắn còn chiêu sau, cô ta sẽ dựng nguyên một vở ‘bỏ trốn vì sợ tội’.”

“Vậy thì chúng ta…”

“Lấy gậy ông đập lưng ông.”

Tôi bắt đầu vận dụng toàn bộ não lực, “Cô ta thích xem kịch, vậy ta diễn một vở thật hoàn hảo cho cô ta xem.”

Tôi bảo A Triết giả vờ “khôi phục” mạng cho một chiếc điện thoại, rồi dùng chính điện thoại đó gọi cho Tổng giám đốc Lục.

Tôi biết, cuộc gọi này, Tô Hiểu Hiểu chắc chắn sẽ nghe.

“Chào Tổng giám đốc, dự án tiến triển rất thuận lợi, lễ khởi công cũng thành công rực rỡ.”

Tôi nói bằng giọng vui vẻ, nhẹ nhàng.

“Vậy thì tốt.”

Giọng ông ấy từ đầu dây bên kia không lộ chút cảm xúc.

“À đúng rồi Tổng giám đốc, trong dự án lần này, tôi còn phát hiện một cơ hội kinh doanh bất ngờ.”

Tôi chuyển giọng, “Ngài Chachai – đại thương gia đá quý lớn nhất ở đây – rất nhiệt tình với tôi.

Ông ấy có một lô đá thô chất lượng cực cao, muốn qua kênh của công ty ta để đưa về nước.”

“Ồ?”

“Tôi xem hàng rồi, đúng là loại hiếm thấy.

Lợi nhuận rất lớn.

Tôi đã tự ý, thay mặt công ty đạt được thỏa thuận sơ bộ.

Tiền đặt cọc tôi cũng ứng trước luôn rồi.”

Tôi cố ý nói thật to, sợ kẻ nghe trộm không nghe được.

“Thẩm Uyên!”

Giọng Tổng giám đốc bên kia lần đầu dao động, “Cô điên rồi sao?

Công ty có quy định rõ ràng, nghiêm cấm nhân viên tự ý làm loại giao dịch xám này!”

“Phú quý hiểm trung cầu mà, Tổng giám đốc.”

Tôi cười cợt, “Yên tâm đi, tôi làm rất kín, sẽ không ai biết đâu.

Đợi khi tiền vào, tôi chia ngài ba phần.”

Điện thoại im lặng rất lâu.

Rồi là tiếng Tổng giám đốc nghiến răng: “Thẩm Uyên, cô làm tôi quá thất vọng.”

Cúp máy.

Tôi đặt điện thoại xuống, nhìn vẻ mặt kinh hoàng của A Triết và chị Lâm khẽ giơ tay ra hiệu “OK”.

Tôi biết, cái bẫy Tô Hiểu Hiểu gài sẵn cho tôi, giờ mới thực sự được kích hoạt.

Đá quý. Buôn lậu.

Hai từ đó cộng lại, ở A quốc, đủ để khiến tôi vạn kiếp bất phục.

Và tôi… đang từng bước, tự mình bước vào bẫy.

Hôm sau, quả nhiên ngài Chachai cử người đến tìm tôi.

Nói là có một lô “hàng”, cần tôi “giúp đỡ” xử lý một chút.

Tôi dẫn theo A Triết, đi theo người của ông ta đến một nhà kho hẻo lánh.

Trong kho chất đầy những thùng gỗ lớn nhỏ.

Ngài Chachai mở một thùng trong số đó, bên trong là đầy đá thô chưa qua xử lý.

“Giám đốc Thẩm, đây là chút thành ý của tôi.”

Ông ta cười như Phật Di Lặc.

“Ngài Chachai, chúng tôi là một công ty xuyên quốc gia nghiêm túc, không làm loại giao dịch này.”

Tôi giả bộ chính trực.

“Ơ kìa, Giám đốc Thẩm, đừng nói vậy mà.”

Ông ta lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, đẩy về phía tôi, “Trong đây là năm trăm ngàn.

Đô la Mỹ.

Sau khi xong việc, còn thêm năm trăm nữa.”

Tôi nhìn thẻ, ánh mắt “tham lam”.

“Vậy tôi cần làm gì?”

“Rất đơn giản.”

Ông ta chỉ vào những thùng hàng, “Số hàng này sẽ được vận chuyển về Trung Quốc cùng với vật liệu xây dựng trại trẻ.

Đến nơi sẽ có người nhận.

Cô chỉ cần ký tên vào tờ khai hải quan.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Chỉ vậy thôi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)