Chương 5 - Bản Ghi Nhớ Của Mộng Lan
18
Dì gắp cho tôi một miếng cá: “Đợi Bảo Căn đậu vào trường cấp ba số Một thành phố, rồi cô hãy để nó học ban tự nhiên, con cái nhà người ta không cần cô bận tâm.”
Mẹ kế bị dìm hàng, lớn giọng: “Bảo Căn nhà tôi thông minh như thế, đừng nói trường cấp ba số Một thành phố, ngay cả Thanh Hoa, Bắc Kinh cũng dễ như không.”
Các bậc phụ huynh đã học cấp ba trên bàn nhìn nhau, rồi cười.
Huyện chúng tôi sáu năm rồi không có ai đậu Thanh Hoa, Bắc Kinh.
Quả nhiên đúng như câu nói trên mạng, trình độ văn hóa của cha mẹ càng thấp, họ càng nghĩ thi đại học dễ dàng.
Tôi ăn cơm xong đi xe về trước, gặp ba tôi ở cổng làng, ông ta đang hút thuốc chém gió với mấy người đàn ông khác, thấy tôi liền móc ra một trăm tệ: “Cầm lấy, tiền lì xì.”
Tôi không nhận.
“Bảo mày cầm thì cầm đi! Mua quần áo mới, mua đồ ăn ngon, rồi mua đồ dùng học tập.”
Thấy tôi không lấy, ông ta nhét vào tay tôi, lẩm bẩm: “Con bé này, càng lớn càng khó bảo, chẳng biết giống ai.”
Tôi hất tay ông ta ra lùi lại một bước: “Con không cần tiền của ba, với lại một trăm tệ cũng không mua được nhiều thứ như thế.”
Tôi nhớ hồi nhỏ vào dịp Tết, ba tôi cho anh họ mười tệ mua thuốc lá, anh họ dùng số tiền còn lại mua ô mai.
Ông ta không tức giận, ngược lại còn bế anh họ lên cao: “Con trai mới thông minh, lanh lợi, hơn con gái cả trăm lần!”
Tôi chưa bao giờ được ăn ô mai, thấy anh họ ăn ngon lành, tôi nhặt hạt còn sót lại anh ấy vứt đi cho vào miệng, chưa kịp nếm mùi vị, ba tôi đã tát tôi một cái: “Kinh tởm quá, nhặt đồ dưới đất ăn, đồ hèn hạ!”
Lúc đó, dù ông ta có cho tôi một tệ, tôi cũng sẽ ghi nhớ suốt đời.
Nhưng bây giờ, đừng nói một trăm tệ, ngay cả mười nghìn tệ tôi cũng không thèm.
Buổi tối, tôi làm bài tập trên gác xép, dượng gọi tên tôi dưới lầu.
Tôi vừa xuống lầu, đã thấy ông ấy nằm ngửa trên ghế sofa, mắt say lờ đờ nhìn tôi: “Mộng Lan, mày có phải đang yêu không?”
Tôi vừa nói không, dượng liền ném cho tôi một phong thư màu hồng, chính là phong thư Từ Doãn Thích tặng.
Tôi trả lại cho cậu ta, cậu ta lại gửi lại, lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng tôi bực mình quá, đành để vào ngăn cặp sách, định mang về nhà vứt đi, lại bị dượng phát hiện.
19
“Con không thích cậu ta, định vứt đi.”
“Vậy điểm số của mày là sao? Lần này đã rớt xuống ngoài năm mươi rồi!”
Ông ấy ngồi thẳng dậy, đau đầu xoa xoa thái dương: “Tao đã hỏi giáo viên chủ nhiệm của mày, thầy nói mày đi lại rất thân với thằng con trai này, tao không phản đối mày yêu đương, nhưng mày mới lớp mười một thôi! Chia tay, chia tay ngay cho tao, nghe rõ chưa?!”
Tôi cúi đầu, trong lòng ấm ức, nhưng không biết phải nói sao.
Chỉ biết rơi nước mắt.
Dượng tưởng tôi không nỡ, xông đến nắm chặt tay tôi, khổ sở khuyên nhủ: “Mộng Lan, mày đã hứa với tao những gì, lẽ nào mày muốn giống mẹ mày, còn trẻ đã bị kẻ khốn nạn lừa gạt sao?!”
Khung cảnh quen thuộc chợt lóe lên, dây thần kinh vốn căng thẳng của tôi đứt phựt, tôi hoảng sợ giằng tay ra, hét lớn: “Tránh ra! Đừng chạm vào con!”
Dì từ trên lầu đi xuống, ngay cả dép cũng chưa kịp mang, lao đến ôm chặt tôi, quay đầu chất vấn dượng: “Có chuyện gì vậy? Anh đánh con bé à?”
Dượng tỉnh rượu được một nửa, vừa bực bội vừa bất lực: “Anh không động thủ mà, anh chỉ nắm tay nó bảo nó chia tay thôi…”
Tôi theo bản năng rụt người lại, dì vội ôm chặt tôi: “Im đi! Anh đừng nói nữa, Mộng Lan, con nói đi.”
Tôi hoàn hồn sau cơn hoảng sợ, nhận ra mình đã phản ứng thái quá, vội lắc đầu: “Con không sao dì, chỉ là áp lực học tập lớn quá thôi. Con xin lỗi dượng, con vừa nãy không cố ý.”
“Hai người yên tâm, con tuyệt đối sẽ không yêu sớm, con, con lên lầu làm bài tập đây.”
Buổi tối, tôi tắm xong ngồi trên giường, trong lòng đầy áy náy tự trách.
Dì đẩy cửa bước vào, nói muốn ngủ cùng tôi.
Chúng tôi nằm trên chiếc giường đơn, dì nhẹ nhàng ôm tôi, trong đêm tối, giọng dì dịu dàng như gió, có thể xoa dịu mọi nỗi buồn trong lòng tôi.
“Mộng Lan, dì xin lỗi con thay dượng, ông ấy vừa nãy uống chút rượu, quả thật có hơi quá lời… Nhưng dì vẫn muốn giải thích với con một chút, dượng con không phải người xấu, tuyệt đối không có ý đồ xấu với con…”
“Trước khi mang thai Niểu Niểu, dì luôn muốn có một đứa con ruột, dượng đã khuyên dì, nói chúng ta có con là đủ rồi, con chính là con gái ruột của chúng ta…”
Tôi nhẹ nhàng ôm dì, giọng nghẹn ngào: “Con biết…”
20
Đêm đó, tôi bàng hoàng lo sợ, bị mẹ kế bắt nạt, bị cha ruột bỏ rơi, mọi người đều nói tôi xinh đẹp, dượng lớn nhỏ gì cũng ăn.
Tôi sợ hãi, sợ đến mức không ngủ được, mỗi tối đều dùng đồ vật chất đầy cửa gác xép.
Sau này, tôi xuống lầu uống nước, nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.
Và nghe dì nói: “Sao mà giống được, Mộng Lan có cha ruột, sau này nó lớn lên mà không cần chúng ta nữa thì sao?”
Thì ra, cái đêm tối đen đó, người hoang mang bất an không chỉ có mình tôi.
“Vậy con có muốn kể cho dì nghe, rốt cuộc là chuyện gì không?”
Đó cũng là một đêm như thế này, ánh trăng trắng bệch, sao lờ mờ.
Ba tôi đang được cấp cứu trong bệnh viện, mẹ tôi chạy vạy khắp nơi lo tiền, đêm ở nông thôn vừa tĩnh lặng vừa tối đen, tôi một mình co ro trong chăn không ngủ được.
Cho đến khi, ông nội gõ cửa phòng.
Ông ấy nói bên ngoài: “Mộng Lan, một mình sợ phải không, ông nội ngủ cùng cháu sẽ không sợ nữa.”
Tôi vui vẻ mở cửa, vui vẻ chia cho ông ấy nửa cái chăn.
Trong đêm tối, ông nội đột nhiên thở dốc mạnh hơn, rồi, một bàn tay thô ráp cởi quần tôi, tôi nghe ông ấy nói: “Đừng kêu, không được kêu.”
Tôi còn nghe ông ấy nói: “Mẹ mày là con đĩ thối, mày là con đĩ nhỏ, ông nội đang giúp mày, để không bị người ngoài chiếm tiện nghi…”
Lúc đó tôi học lớp sáu, đã hiểu nhiều điều, tôi biết điều này là không đúng nhưng vẫn sợ hãi run rẩy, giống như một con cá còn sống nằm trên thớt, bàn tay thô ráp đó chính là dao cạo vảy.
Mỗi nhát dao không chí mạng, nhưng mỗi nhát đều là sự lăng trì.
Dì đột nhiên bật khóc nức nở, ôm tôi trong cơn tuyệt vọng: “Mộng Lan, sao con không nói sớm… Cái thằng súc sinh đó…”
Tại sao không nói? Tại sao không phản kháng?
Chỉ những người đã trải qua mới hiểu, trong cơn sợ hãi tột độ, cơ thể con người sẽ bị cứng đờ.
Tôi nhìn lên trần nhà, khi tôi chấp nhận số phận, mọi chuyện lại có bước ngoặt.
Dì và dượng đến, họ gọi mẹ tôi ở ngoài sân, ông nội đành phải xuống giường bước ra.
Con cá cận kề cái chết hoàn hồn lại, trong mắt vô hồn lóe lên một tia nước mắt, như được tái sinh sau tai họa.
Tôi mặc quần áo xong chạy ra khỏi phòng, ôm chặt lấy dì.
Ông nội quát tháo hai tiếng, cười xòa: “Con bé nhớ mẹ, không sao đâu, hai người cứ bận việc đi, đêm hôm còn làm phiền hai người chạy một chuyến.”
Dượng liếc nhìn tôi đang run rẩy, lạnh lùng nói: “Chị cả chạy qua chạy lại không xuể, chi bằng để Mộng Lan ở với chúng tôi vài ngày.”
Tối hôm đó, tôi được họ đưa về nhà.
Sau này, ba tôi xuất viện, mẹ tôi đón tôi về nhà.
Những đêm mẹ vắng nhà tôi không dám ngủ, chặn cửa đọc sách làm bài tập, có lẽ trong trạng thái căng thẳng trí nhớ con người cũng trở nên tốt hơn, tất cả sách giáo khoa của tôi đều thuộc lòng, thành tích cũng tiến bộ vượt bậc.
Rồi sau này, ba mẹ tôi thường xuyên cãi nhau, ba tôi vì sĩ diện luôn đánh mẹ tôi, ông nội lại hòa giải nói vài câu về ba, rồi nói người lớn cãi nhau trẻ con bị vạ lây, nhất quyết muốn đưa tôi đi.
Tôi chết sống không chịu, sau này mẹ tôi biết chuyện.
Bà không bao giờ để tôi ngủ một mình ở nhà nữa, ngay cả khi đi làm công nhân cũng phải mang tôi theo.
Cho đến khi bà phát hiện ra bị ung thư, không lâu sau, ông nội tôi chết đuối dưới sông.
21
“Dì, con biết dượng thật lòng tốt với con…”
Ba năm nay, dượng vừa mắng tôi là đồ gây rối, vừa giúp tôi giải quyết rắc rối. Miệng ông ấy bảo tôi ghi sổ trả tiền, nhưng cho tiền tôi thì không hề keo kiệt.
Ông ấy quan tâm đến thành tích của tôi, coi trọng tương lai của tôi, nhưng lại tôn trọng sự lựa chọn của tôi….
Ông ấy đáp ứng mọi tưởng tượng của tôi về một người cha, hay nói đúng hơn, trong sâu thẳm lòng tôi, ông ấy chính là người cha mà tôi tôn thờ và tin tưởng.
“Về lý trí thì con tỉnh táo, nhưng về mặt tình cảm…”
Tôi thở dài thườn thượt, bất lực và tuyệt vọng: “Dì, con đã gặp quá nhiều sự ác ý từ đàn ông, có người lớn tuổi, có cả người cùng lứa… đến mức con nhận được một chút thiện ý thôi cũng khiến con hoang mang bất an, đề phòng khắp nơi…”
“Dì, con tin dượng, nhưng con có bệnh tâm lý…”
Dì ôm chầm lấy tôi, vỗ lưng tôi nhẹ nhàng an ủi: “Thôi, mọi chuyện qua rồi, Mộng Lan, đừng sợ, có dì ở đây.”
Năm đó, mẹ tôi cũng nói như vậy.
Nghĩ đến mẹ, tôi ôm chặt dì: “Dì, con cảm ơn dì.”
Hai từ “cảm ơn” quá nhẹ nhàng, nhưng lúc này tôi không thể đưa ra lời hứa nặng nề hơn.
“Và con xin lỗi…”
“Đừng nói nữa Mộng Lan, không ai trách con đâu, ngủ đi.”
Ngày hôm sau, dượng chủ động xin lỗi tôi, nói rằng mình đã uống quá chén, bảo tôi đừng có áp lực.
Sau đó ông ấy cố tình tránh mặt tôi, cho đến trước ngày khai giảng, ông ấy tặng tôi một chiếc hộp bút mới: “Dì mày chọn cho mày đấy.”
Dì đưa tôi đến trường, trên đường dì hỏi tôi có cần dì ra mặt giải quyết chuyện của Từ Doãn Thích không?
Tôi từ chối.
Trước khi vào trường, dì nắm chặt tay tôi: “Mộng Lan, đừng sợ, con không làm gì sai cả.”
“Chúng ta là người một nhà, dì, dượng, đều là hậu thuẫn của con. Thật sự không được thì chúng ta đổi trường.”
“Yên tâm dì, con giải quyết được.”
Tôi đến sớm, trong lớp lác đác vài học sinh đang đọc bài buổi tối, tôi đi thẳng đến trước mặt Từ Doãn Thích, đập phong thư xuống bàn cậu ta: “Từ Doãn Thích, cậu kiêu căng tự phụ, không tôn trọng phụ nữ, tôi không thích cậu, cậu đừng quấy rầy tôi nữa.”
Từ Doãn Thích sững sờ, không ngờ tôi dám từ chối cậu ta thẳng thừng.
Dưới ánh mắt tò mò của bạn học, cậu ta không thể xuống nước, giật lấy phong thư xé tan: “Cậu nói bậy gì vậy, rõ ràng là cậu quyến rũ tôi!”
Tôi cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh miệt nhìn cậu ta: “Đồ khốn.”
22
Buổi tự học tối, tôi bày văn phòng phẩm ra bắt đầu làm bài tập, chiếc bàn phía sau từ từ tiến lại gần, ép chặt vào lưng ghế tôi, ngay sau đó, một bàn tay đưa ra trước ngực tôi —
Trong tích tắc, tôi túm lấy bình giữ nhiệt đập vào tay cậu ta, quát lớn: “Đồ lưu manh, mày sờ vào đâu đấy?!”
Từ Doãn Thích đau đớn kêu lên, hoàn hồn lại có chút xấu hổ.
Các cô gái gặp chuyện như vậy, đa số đều nhịn nhục, còn tôi, người nổi tiếng là nhút nhát sợ sệt, lại dám la lên?
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cậu ta, tôi nhếch môi: “Mày dám làm, tao có gì mà không dám nói?”
Tối hôm đó, chúng tôi bị gọi lên văn phòng, giáo viên chủ nhiệm gọi điện thoại cho phụ huynh hai bên.
Mẹ của Từ Doãn Thích ở trong thành phố, đến nhanh, vừa vào văn phòng đã đổi trắng thay đen: “Con trai tôi quá ưu tú, có con gái tự dâng đến cũng là chuyện thường, nhưng bị từ chối còn đánh người, thầy La, nữ sinh như vậy xứng đáng ở lớp chọn trường cấp Một không?”
Thầy La lườm tôi một cái, hạ giọng cảnh cáo: Lâm Mộng Lan, em còn muốn thi đại học nữa không, mau xin lỗi.”
“Em không sai, là cậu ta giở trò lưu manh, đánh cậu ta là còn nhẹ.”
“Hừ, cái con tiện nhân nhỏ này…”
Mẹ của Từ Doãn Thích giơ tay định đánh tôi, nhưng bị một bàn tay lớn chặn lại. Dượng đến, thân hình vạm vỡ như một ngọn núi chắn trước tôi, cũng chắn đi mọi bão táp.
“Tôi có đoạn video này, thầy La xem xong rồi hãy kết luận.”
Ông ấy mở laptop, video cho thấy một bàn tay luồn qua cánh tay tôi, sắp chạm đến ngực tôi thì tôi đột nhiên đứng dậy dùng bình giữ nhiệt đập vào đầu cậu ta.
Chiếc hộp bút dượng tặng tôi đã được gắn camera quay lén.
Mặt Từ Doãn Thích tái mét ngay lập tức.
Mẹ cậu ta vẫn cố cãi: “Đoạn video này nói lên điều gì? Con trai tôi có chạm vào nó đâu, chỉ là một sự cố nhỏ, nhưng con bé đánh người là cố ý gây thương tích!”