Chương 1 - Bạn Gái Đặt Gạch Còn Anh Là Hàng Lỗi

Bị ép đi xem mắt, tôi vốn định đối phó cho qua chuyện, ai ngờ đối phương còn “trừu tượng” hơn.

Anh chàng đẹp trai nhấp ngụm trà sữa, bày ra vẻ ngầu lòi:

“Chào em, anh 27 tuổi, sở thích là ngoại tình, ăn chơi trác táng đủ kiểu.

Thu nhập thì bấp bênh, chủ yếu xem bạn gái chuyển khoản bao nhiêu.

Anh không biết nấu ăn.

Anh rất ưng em, mình kết bạn nhé?”

Tôi: “…”

Trên điện thoại là thông tin mẹ tôi gửi: bác sĩ thú y, chưa từng yêu đương, còn có bằng nấu ăn.

Anh ta vẫn tiếp tục:

“Sao? Không hài lòng à? Vậy thôi nhé, ly trà sữa này chia tiền đi?”

Tôi nói: “Khoan đã, đến lượt tôi rồi.”

“Tôi 25 tuổi, sở thích là gọi trai đẹp theo giờ, giỏi tố giác các hoạt động đồi trụy, cờ bạc, ma túy.

Thu nhập mỗi tháng đạt 300000 điểm.

Tôi cũng rất ưng anh.

Ngày mai ra mắt phụ huynh luôn nhé?”

Anh ta bồi thêm: “Anh bạo lực gia đình.”

Tôi: “Tôi báo công an.”

Anh ta vội vàng: “Anh không chơi trừu tượng nữa, anh ngoan rồi, xin tha cho anh.”

01’

Tuổi còn trẻ mà tôi đã bị giục cưới đến phát điên.

Khi bà nội lần thứ tám thở dài than thở, ghen tị với con cháu nhà người ta vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn sinh con, nói mấy bà bạn già của bà đều đã bế chắt, tôi đành nhận mệnh, nhún nhường chấp nhận số phận.

Mẹ tôi hành động như gió lốc, lập tức sắp lịch tám buổi xem mắt trong một ngày.

Bảy buổi đầu tiên, mỗi người một “nét riêng” khó đỡ: người thì trễ hẹn nửa tiếng, người thì bận nghe điện thoại suốt buổi; có người mở miệng ra là “mẹ tôi nói”, có người thì thao thao bất tuyệt “kết hôn rồi em phải lo sinh con, làm việc nhà, chăm sóc ba mẹ tôi”.

Tôi cười tươi như hoa, nhẹ nhàng đáp lại:

“Biến.

“Về cưới mẹ anh đi, đồ thần kinh.”

Bọn họ tức giận bỏ đi, trước khi đi còn không quên gói bánh ngọt và cà phê mang theo.

Mẹ nhắn tin tới: 【Chuyện gì đấy? Cả bảy người đều không ổn à?】

Đúng vậy, không ai ổn cả, bảo họ lập đội đi cứu ông nội luôn đi.

【Người tiếp theo chắc chắn hợp với con,】 mẹ nhắn liên tục, 【đẹp trai, bác sĩ thú y, nếu thành đôi rồi thì mèo nhà mình – bé Miu – coi như được chữa bệnh miễn phí luôn nhỉ?】

Tôi: 【?】

Bé Miu là con mèo nhỏ trong nhà tôi nuôi.

【Hơn nữa con không biết nấu ăn, lại lười, mà cậu ấy có bằng đầu bếp, có thể nấu cho con ăn.】

Tôi: 【??】

Sao mẹ còn tranh thủ dìm con luôn vậy?

【Với lại còn trẻ mà đã sở hữu ba căn nhà.

【Chưa từng yêu đương, nghe nói là vì quá văn nghệ, mấy cô gái kia không thích, không sao, mẹ thì thích cực luôn.

【Còn rất yêu động vật, chứng tỏ cậu ấy là người tốt.

【Chỉ hơi mê mèo thôi, nhưng không sao, ai mà hoàn hảo được, huống hồ con cũng là mèo cuồng, hai đứa là trời sinh một cặp.】

Ủa mẹ biết nhiều dữ vậy? Viết ở đâu ra vậy???

Nghĩ lại thì, mạng lưới thông tin của mẹ còn rộng hơn tôi, tôi không hỏi nữa.

Xem ra người này rất hợp gu mẹ tôi.

Tôi đề xuất: 【Hay mẹ đi xem mắt thay con đi?】

Mẹ trả lời gọn lỏn: 【Biến.】

Tôi gập điện thoại lại, chờ đợi nhân vật nam cuối cùng xuất hiện.

Năm phút trước giờ hẹn, một người đàn ông ăn mặc sặc sỡ, đeo kính râm to đùng, tay cầm ly trà sữa, đẩy cửa bước vào.

Tôi chợt có linh cảm xấu.

Linh cảm đó nhanh chóng thành sự thật.

Người đàn ông mặc áo khoác dài giữa mùa hè oi bức ấy, đảo mắt quanh quán cà phê, như khóa mục tiêu vào tôi, sải chân đi tới.

Qua cả lớp kính râm, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt anh ta.

“Miêu Lạc Tình?”

Tôi: “…”

Giọng nói thì không tệ, chỉ là tôi không muốn nhận, ánh mắt xung quanh dồn về phía chúng tôi khiến tôi khó xử chết đi được.

Nhưng tôi không trả lời thì anh ta cứ đứng đấy, ánh mắt xung quanh như kim châm sau lưng, tôi đành gượng gạo ừ một tiếng.

Anh ta kéo ghế ngồi xuống, tự giới thiệu: Lâm Dư An.”

“Tên anh hay thật đấy.” Tôi lịch sự khen một câu.

Lâm Dư An chìa tay ra, cố tình nghiêng đầu lộ rõ đường viền xương hàm sắc lẹm, rồi tháo kính râm xuống.

“Tất nhiên, chỉ có cái tên như nam chính ngôn tình mới xứng với tôi.”

“Ừm ừm.” Tôi ngoan ngoãn phụ họa.

Tôi lúng túng nhấp một ngụm cà phê, công nhận là anh ta trông cũng được đấy… nhưng sao tôi cứ cảm thấy đầu óc ảnh có vấn đề?

Anh ta đặt ly trà sữa mới uống vài ngụm xuống bàn. Ánh mắt tôi dừng lại trên ly trà sữa của anh ta vài giây, thì bất ngờ anh ta cười, hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đan lại đặt dưới cằm.

“Em ghen tị hả?”

Tôi ngớ người: “Hả?”

“Ây dà,” anh ta lại ngả người ra sau, thư thái tựa vào lưng ghế, “anh biết mà, anh biết.”

“Bây giờ có thể mua hẳn một ly trà sữa mà không cần trả góp đúng là hiếm thật. Nhưng em yên tâm, anh không phải người keo kiệt đâu.”

Nói xong, anh ta cúi người xuống, không biết từ đâu móc ra một ly trà sữa khác, đặt trước mặt tôi.

Làm động tác mời rất hào phóng: “Nhớ chia đôi tiền nhé, ly này sáu nghìn.”

Tôi: “…”

“Người ta hay bảo anh hào phóng lắm đấy, ha ha ha.”

Tôi: “…”

Anh trai à, sự im lặng của tôi nó vang như sấm luôn đấy.

“Người đẹp sao không nói gì? Lạnh lùng vậy làm anh cảm lạnh rồi, anh dùng thẻ bảo hiểm y tế của em nhé?”

Trời đất ơi, khoé mắt tôi giật liên hồi.

“Vậy không lãng phí thời gian nữa, vào thẳng vấn đề nhé?”

Tôi: “…”

Tôi cố nuốt khô giọng nói: “Được thôi.”

Tôi lén liếc nhìn điện thoại, không sai mà, ảnh đúng người, tên cũng đúng, nhưng sao cảm giác như người tới là bản lỗi vậy?

“Anh ấy hả, mới sinh nhật 27 vào tháng trước. À, quà thì em khỏi cần tặng bù nha.”

Tôi cười gượng: “Anh chu đáo thật.”

“Anh có sở thích hơi lạ chút, thích ngoại tình, ăn chơi, cờ bạc… gì cũng mê hết.”

Cái độ trừu tượng của anh ta khiến tôi muốn ói máu.

“Thu nhập thì không ổn định, chủ yếu xem bạn gái chuyển khoản bao nhiêu. Dù sao anh cũng tận tâm, mấy người yêu cũ đến giờ vẫn thương nhớ. Mong em thông cảm nha.”

Tôi gật đầu cho có.

“Anh cũng không biết nấu ăn, hy vọng em sau này nấu ba bữa cho anh, trình độ kiểu nhà hàng Michelin ấy.”

“Anh rất ưng em, mình kết bạn nha?”

Tôi khuyên nhẹ: “Mới mình em biết về anh thôi thì chưa đủ đâu.”

Lâm Dư An: “Vậy em thể hiện đi.”