Chương 2 - Bạn Gái Cũ Không Có Con Của Anh Đâu

Để đảm bảo an toàn, chậu hoa được ném từ tầng hai rất thấp. Khi tôi kịp phản ứng muốn né thì cái chậu sứ đã ngay trước mắt.

Giây tiếp theo, tôi ngã vào một vòng tay ấm áp. Có người đã ôm chặt tôi, bao bọc cả cơ thể tôi lại. Đồng thời, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng thịch nặng nề.

Đới Tinh Huy không ngờ lại xông tới bảo vệ tôi, nhưng cái chậu hoa vẫn đập thẳng vào đầu anh ta.

“Rầm!”

Cái chậu sứ rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, một mảnh văng lên mặt tôi, để lại một vết xước rướm máu.

Tôi mặc kệ vết đau trên mặt, nắm lấy người đàn ông trước mặt, lo lắng kiễng chân lên nhìn đầu anh ấy.

“Anh không sao chứ? Có đau ở đâu không? Có chóng mặt không?”

Thế mà Đới Tinh Huy – tên ngốc này – lại đang nghiên cứu mặt tôi.

“Hình như bị thương rồi… không ổn, phải đi bệnh viện.”

Giọng nói quen thuộc lọt vào tai tôi, khiến tim tôi bất giác run rẩy.

Vừa rồi tôi đứng rất gần, tiếng chậu hoa rơi không nhỏ, đầu Đới Tinh Huy chắc chắn đã bị thương.

Xung quanh mọi người lập tức ùa tới. Hà Tiêu Văn chạy từ trên lầu xuống, giọng run run: “Xin lỗi, tôi không cố ý…”

Tôi quay đầu lại trừng mắt nhìn cô ta, Hà Tiêu Văn mặt tái xanh không dám nói thêm gì nữa.

Chẳng bao lâu, xe cứu thương đã đến.

Mọi người luống cuống đỡ Đới Tinh Huy lên xe, anh ấy một tay ôm đầu, tay kia chỉ vào tôi.

“Cô cũng lên đi, cô bị thương rồi.”

Tôi ngẩn người, lúc này mới nhận ra gò má mình trước đó đã rát bỏng.

“À…”

Ngày đầu tiên khai máy đoàn phim đã gọi xe cứu thương, náo loạn không nhỏ.

Khi xe rời khỏi hiện trường quay phim với tiếng còi inh ỏi, qua cửa sổ, tôi nhìn thấy không ít phóng viên với máy ảnh to nhỏ khác nhau.

Nhưng giờ đây tôi không còn tâm trí để lo những chuyện này.

5

Tới bệnh viện, tôi và Đới Tinh Huy mỗi người được đưa vào một phòng khám để điều trị.

May mà vết thương trên mặt tôi không quá sâu, bác sĩ chỉ cần làm sạch, khử trùng đơn giản và bôi thuốc.

“Vết thương rất nhỏ, chú ý đừng để dính nước. Khoảng hai ba ngày nữa khi da liền lại, lúc đó có thể trang điểm nhẹ nhàng,” bác sĩ rất chu đáo, biết tôi là diễn viên nên nhắc nhở cẩn thận.

Người quản lý của tôi thay mặt tôi cảm ơn bác sĩ. Rời khỏi phòng khám, tôi lập tức tới phòng bệnh của Đới Tinh Huy.

Anh ấy vừa làm xong kiểm tra, đầu quấn băng kín như một đòn bánh tét, lúc này đang ngồi trên giường.

Vừa nhìn thấy tôi, cả hai đồng thời thốt lên:

“Cô không sao chứ?”

“Anh không sao chứ?”

Rồi cả hai khựng lại, sau giây lát im lặng lại cùng nói:

“Xin lỗi.”

“Cảm ơn.”

Không khí trở nên kỳ quái hơn.

Tôi đứng yên tại chỗ, không biết tay chân để đâu.

“Anh xin lỗi tôi làm gì? Anh cứu tôi mà, đáng lẽ tôi phải cảm ơn anh chứ.”

Đới Tinh Huy lắc đầu, dù đang quấn băng kín mít, anh vẫn nói với tôi: “Là tôi bảo vệ không tốt, khiến cô bị thương.”

Chúng tôi bị thương, còn đoàn phim bên kia thì đã náo loạn cả lên.

Trong lúc chờ kết quả kiểm tra, tôi ra ngoài hành lang lấy điện thoại tra cứu, phát hiện ảnh chụp hiện trường đã bị truyền ra ngoài.

Do tình hình lúc đó rất hỗn loạn, mọi người túm tụm quanh nhau, nên trong ảnh chỉ thấy Đới Tinh Huy được nhân viên mặc áo trắng dìu đi.

Hà Tiêu Văn đi theo hai chúng tôi, khuôn mặt đầy nước mắt.

Tin tức từ các trang mạng đã lan ra, nói rằng ngày đầu quay phim Đới Tinh Huy và Hà Tiêu Văn cùng bị thương, còn cố tình tô đậm chi tiết Đới Tinh Huy “anh hùng cứu mỹ nhân.”

【Anh hùng cứu mỹ nhân ngọt ngào quá đi! Tôi ship đôi này luôn!】

【Anh à, đừng mãi nhớ nhung bạn gái cũ nữa, Văn Văn của chúng ta cũng rất tốt mà!】

【Tôi khóc đây, hai người này chắc là yêu nhau nhờ phim mất thôi!】

【Đoàn phim làm ăn kiểu gì vậy? Mới ngày đầu quay mà đã xảy ra sự cố lớn như vậy?】

【Hà Tiêu Văn xinh quá, thật hợp với Đới Tinh Huy, tôi chuẩn cặp này rồi!】

Tôi từ từ lướt qua các bình luận, nhận ra đoàn phim hẳn đã kiểm soát chặt chẽ hình ảnh và định hướng dư luận.

Chỉ có vài bình luận chỉ trích đoàn phim xuất hiện lẻ tẻ, trong các bức ảnh được công khai, tôi phần lớn ở vị trí rìa. Hình ảnh Hà Tiêu Văn rưng rưng nước mắt đứng cạnh Đới Tinh Huy lại lan tràn khắp mạng xã hội.

Phim còn chưa lên sóng, cặp đôi nam nữ chính đã hút được một lượng fan “ship” đáng kể.

Đạo diễn Trần quả là đạo diễn Trần, nhanh chóng tận dụng dư luận để gây tiếng vang cho đoàn phim.

Xem hết tin đồn thổi, tôi không cảm thấy gì cả, ngược lại người quản lý đứng bên cạnh thì tức đến mức nhảy dựng, lớn tiếng trách móc: “Thế này là sao? Rõ ràng Hà Tiêu Văn suýt làm cô bị thương, còn làm liên lụy đến Đới Tinh Huy, sao giờ lại được khen ngợi? Cô ta rõ ràng là cố ý mà!”

Tôi đặt tay lên cánh tay người quản lý, hạ giọng trấn an: “Thôi đi, đạo diễn làm vậy cũng chỉ để quảng bá thôi.”

Chẳng mấy chốc, kết quả chụp CT của Đới Tinh Huy có, tôi tự mình đi lấy báo cáo và tìm bác sĩ.

Khi quay lại phòng bệnh thì phát hiện, Đới Tinh Huy đã biến mất.

6

Người quản lý gọi vài cuộc điện thoại, rồi bảo tôi rằng Đới Tinh Huy đã quay lại trường quay cãi nhau với đạo diễn Trần, xong rồi ngất xỉu.

Khi tôi đến nơi, Đới Tinh Huy đã tỉnh. Tôi không nói không rằng lao đến, huơ huơ tờ báo cáo trước mặt anh ta.

“Chấn thương sọ não đấy, ông anh! Sao cứ nhảy tưng tưng khắp nơi thế hả? Sợ chưa đủ để thành một thằng ngốc à?”

Đới Tinh Huy cười toe toét, để lộ hàm răng trắng tinh, trông ngớ ngẩn đến mức tôi chỉ muốn cho anh ta một cú vào đầu. Nhưng đầu anh giờ là thứ đáng giá, tôi đành nhịn, chỉ trừng mắt nhìn anh ta.

Trong phòng nghỉ chỉ có hai chúng tôi. Đới Tinh Huy kéo tôi ngồi xuống sofa.

“Cô đừng lo, tôi không sao đâu.”

Nghe giọng nói dịu dàng của anh, tôi mới nhận ra mình vừa rồi hơi quá khích. Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh lại rồi ném báo cáo cho anh.

“Ai lo cho anh chứ? Tôi lo cho cảnh quay của mình thôi.”

Rời khỏi phòng nghỉ của Đới Tinh Huy, tôi nhìn thấy thông báo đính chính từ đoàn phim.

Trong đó viết rõ nguyên nhân sự cố Đới Tinh Huy bị thương. Mặc dù lỗi của nữ chính Hà Tiêu Văn chỉ được nhắc thoáng qua nhưng cũng đã đề cập đến việc tôi bị thương.

Fan của tôi đã lên tiếng dưới thông báo để bảo vệ tôi, còn fan của hai diễn viên chính thì sau khi phát hiện vụ “anh hùng cứu mỹ nhân” là một hiểu lầm cũng dần dần bỏ đi.

Mọi chuyện kết thúc mà không có thêm sóng gió, đạo diễn Trần bảo tôi có thể nghỉ ngơi vài ngày.

Tôi không ngốc, tất nhiên hiểu đoàn phim sẽ không thay đổi kế hoạch nhanh như vậy. Nghĩ đến việc Đới Tinh Huy thậm chí không đợi lấy báo cáo mà đã chạy từ bệnh viện về đoàn để cãi nhau với đạo diễn vì tôi, vậy mà tôi lại không kìm được mắng anh một trận…

Tôi cảm thấy có chút áy náy.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định đến tìm anh để xin lỗi.

Khi quay lại phòng nghỉ, tôi thấy Đới Tinh Huy – cái tên ngốc này – không chịu nghỉ ngơi mà còn đang nhảy.

Nhìn anh xoay một bước chân 180 độ kiểu cha-cha, tôi chỉ muốn chạy tới đá anh một phát.

“Đầu anh bị chấn thương sọ não đấy! Không thấy chóng mặt sao? Sao lại còn…”

Tôi vừa tiến đến gần, thấy dáng người anh lảo đảo, chân vướng vào cái gì đó, rồi cả thân hình cao lớn đổ nhào về phía tôi.

Tôi thừa nhận, tôi là một kẻ hèn hạ.

Bởi vì phản xạ đầu tiên của tôi là định né.

Nhưng cơ thể tôi phản ứng không kịp trí óc. Trước khi tôi kịp làm gì, Đới Tinh Huy đã đè lên tôi, khiến tôi ngã ngửa vào phòng thay đồ phía sau.

May là trên sàn có nhiều quần áo lót, tôi mới không bị tổn thương xương cụt.

Đới Tinh Huy đè lên người tôi, nặng thật sự.

Nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc, tôi cố nhịn lại không đẩy anh ra.

“Anh…”

Tôi vừa mở miệng, đã nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện từ ngoài phòng nghỉ vang lại.

Tôi khựng lại, theo bản năng duỗi tay ra, kéo mạnh rèm che phòng thay đồ.

Ngay sau đó, cửa phòng nghỉ bị mở ra, có người bước vào.

Đới Tinh Huy vẫn giữ nguyên tư thế tựa đầu lên vai tôi. Thấy động tác của tôi, anh thì thầm vào tai tôi với giọng điệu chế giễu: “Chúng ta đang vụng trộm à? Cô sợ cái gì?”

7

Tôi không nhịn được mà đảo mắt.

Ai thèm vụng trộm với anh cơ chứ!

Người trong đoàn phim đông đúc, nếu tôi và Đới Tinh Huy bị phát hiện trong tình huống như thế này, chỉ sợ chưa đến một giờ sau tin đồn sẽ lan khắp nơi.

Để tránh phiền phức, cách tốt nhất là trốn đi.

“Lạ nhỉ, ban nãy rõ ràng Đới Tinh Huy còn ở đây nghỉ ngơi mà, chẳng lẽ lại quay về bệnh viện rồi?”

Những tiếng bàn tán vang lên bên ngoài, trong căn phòng thử đồ chật chội, Đới Tinh Huy nằm đè lên tôi bất động, hơi ấm từ cơ thể anh truyền qua lớp quần áo khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.

Ánh mắt tôi lảng đi khắp nơi, thỉnh thoảng lại chạm phải ánh mắt của Đới Tinh Huy. Đôi mắt anh lúc nào cũng tràn đầy kỳ vọng và phấn khích, như một chú cún nhỏ lấp lánh ánh sáng.

Tôi bất giác cảm thấy khô miệng, hối hận vì lúc vào đây không mang theo chai nước.

“Thôi, đi bệnh viện trước đã.”

Người bên ngoài cuối cùng cũng rời đi.

Nhưng người đè trên người tôi vẫn không động đậy.

Tôi không nhịn được đẩy nhẹ vai anh, nhưng sợ động đến cái đầu quý giá của anh, không dám dùng lực.

“Dậy đi mà.”

“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Đới Tinh Huy chăm chú nhìn tôi, ánh mắt như soi thấu tâm can.

Tôi nghiêng đầu, giọng hơi nghẹn: “Câu hỏi gì?”

“Tại sao phải né tránh? Cô sợ gì?”

“Tôi sợ người khác hiểu lầm mối quan hệ của anh với tôi.”

Câu nói vừa dứt, nhiệt độ trong căn phòng thử đồ tụt xuống âm điểm. Đới Tinh Huy không nói lời nào, nhanh chóng đứng lên khỏi người tôi, động tác nhanh đến mức tôi lo lắng rằng anh sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.

“Bác sĩ nói anh bị chấn động não, mấy ngày này phải nghỉ ngơi. Có xuất hiện chóng mặt, mất trí nhớ tạm thời, hay ngất xỉu cũng là bình thường.”

Tôi không nhịn được lại dặn dò như một bà mẹ già.