Chương 9 - Bạn Gái Cũ Của Thiếu Gia Là Đạo Sĩ Trừ Tà
Vừa gặp tôi, sư phụ đã mắng như tát nước:
“Đồ đệ chết tiệt, ai cho con quay về hả? Con muốn hành hạ sư phụ đến chết sao? Tống gia làm khổ ta muốn phát điên rồi, ta đã để con xuống núi rồi mà! Sao con không tu thành chính quả với Tống Huyền Thư rồi hẵng quay lại? Con vội quay về như thế là định tranh chức chưởng môn của ta hả?”
Tôi há miệng định nói gì đó:
“Sư phụ, người…”
“Con cái gì mà con! Cho con cơ hội rồi mà cũng không làm được. Chúng ta là đạo gia chứ có phải phật môn đâu, ai cấm cưới xin? Con thật sự không yêu thằng nhóc Tống gia đó sao? Ta không tin. Nhìn con đi, quầng mắt đen thui sắp trồng được đậu rồi kìa, tóc tai rối tung như chưa từng biết đến mùi vị tình yêu.”
“Im đi, sư phụ! Người đang nói gì vậy? Không phải chính người nói nếu con không tu hành thì sẽ chết yểu sao? Sao bây giờ lại bảo con xuống núi để… cưới chồng?”
“Hừ, ta nói vậy là vì ‘chết đồng đạo chứ không chết bần đạo’. Chúng ta là môn phái Thiên Nhất, trên trời dưới đất đều có đường sống. Con ở đây năm năm rồi, đã phá được mệnh cách từ lâu. Giờ thọ nguyên của con thừa sức sống đến khi Tống gia diệt tộc hết cả, cũng chưa chết đâu. Sợ cái gì?!”
Sấm nổ giữa trời quang.
Tôi không cần chết sớm nữa ư?
Cảm xúc trong tôi trào dâng: sốc, hoang mang, vui mừng, bất lực, giằng xé… Đủ loại cảm xúc đan xen khiến tôi không biết nên làm gì tiếp.
“Con cứ nói thật đi, có yêu thằng nhóc Tống gia đó không? Con vốn đã có tình kiếp chưa hóa giải, vì vậy tu vi mới bị chặn lại. Ta mới để con xuống núi, để con ‘liễu sạch trần duyên’…”
“Con liễu sạch rồi mà…”
“Con liễu cái đầu con! Ai nói tình kiếp là phải chia tay? Không thể cưới đàng hoàng à? Con cưới xong sống hạnh phúc với nó, chờ khi nó thọ chung chính tẫn thì quay lại tu tiếp cũng được mà. Khi đó con không còn tình cảm vướng bận, sẽ có thể toàn tâm toàn ý kế thừa Thiên Nhất môn, phi thăng thành tiên…”
“Khoan đã, sư phụ… Con thật sự có thể… cưới à?”
“Đương nhiên là được, đồ ngốc!”
Sư phụ xoa đầu tôi, ánh mắt hiền từ.
Tôi giơ tay đấm ông một cái, “Thế sao người không nói sớm?! Hừ!”
Nói xong, tôi xoay người lao thẳng xuống núi, cưỡi kiếm bay vút về phía Tống phủ.
Nửa đêm, Tống Huyền Nghiệp mò xuống bếp kiếm đồ ăn, vừa quay đầu lại đã thấy ngoài vườn có một người phụ nữ đứng trên… kiếm bay đáp xuống.
Cạch — cái ly rơi xuống đất vỡ nát.
“Chị… chị dâu?!”
“Huyền Nghiệp, anh cậu đâu?”
Tôi cuống quýt hỏi. Lúc này tôi chỉ muốn ngay lập tức nhìn thấy Tống Huyền Thư. Vừa nghĩ đến ánh mắt ngấn lệ của anh, lòng tôi lại nhói lên.
“Anh… anh ấy ở thư phòng tầng trên.”
Tôi chạy vội lên thư phòng. Trong phòng tối om, ánh trăng hắt vào qua cửa sổ, chiếu lên bức tranh chân dung khổng lồ của tôi, ngay bên dưới là một người đang nằm giữa đống chai rượu.
Tôi đau lòng ngồi xuống bên anh.
“Tống Huyền Thư…”
Không có phản hồi. Tôi đưa tay vỗ nhẹ vào mặt anh, gương mặt hốc hác, vô hồn ấy mở mắt ra, đôi mắt trống rỗng nhìn tôi.
“Tống Huyền Thư, em về rồi đây.”
Nước mắt lặng lẽ trào ra trên khuôn mặt anh.
Anh không cử động, chỉ khẽ bật cười:
“Ha… Lại mơ thấy em rồi, bảo bối…”
Tôi như muốn nghẹn thở. Suốt năm năm qua Tống Huyền Thư đã mơ thấy tôi bao nhiêu lần?
Tôi không kìm nén được nữa, lao vào ôm anh, hôn lên môi anh.
Áp lực bất ngờ khiến Tống Huyền Thư bật ra một tiếng rên, nhưng xúc cảm quen thuộc trên môi khiến anh ngừng phản kháng. Vài giây sau, anh phản ứng lại, lật người đè tôi xuống đất.
Nửa tiếng sau, cả hai đều thở dốc, thiếu oxy. Tống Huyền Thư thiếp đi.
Tôi và quản gia dìu anh lên giường. Tôi tự nhiên nằm xuống bên cạnh anh.
Chương 13 – Tống Huyền Thư
Khi tôi tỉnh lại, đầu đau như búa bổ.
Hôm qua tôi lại mơ thấy bảo bối. Cô ấy quay lại Linh Sơn. Tôi không thể tìm thấy cô ấy.
Tôi cảm thấy trống rỗng. Không muốn làm gì nữa. Tôi đã tìm đủ mọi cách để liên lạc, nhưng không có kết quả.
Người của Hiệp hội Huyền Thuật từng để lại phương thức liên hệ. Tôi đã dùng toàn bộ tài lực của Tống gia… cuối cùng cũng kết nối được với sư phụ của cô ấy.
Tôi nên đến Linh Sơn tìm cô ấy, nhất định một ngày nào đó sẽ gặp lại.
Từ giờ trở đi, Tống gia giao lại cho Huyền Nghiệp là được rồi.
Toàn thân tôi đau nhức, vừa xoay người định ngồi dậy thì bàn tay đã bị ai đó nắm lấy. Tôi quay đầu lại — cảnh tượng trước mắt khiến tôi ngỡ như đang mơ.
Bảo bối của tôi, đang yên lặng nằm bên cạnh, gương mặt vốn hay kiêu ngạo lúc này lại mềm mại đến mức khiến người ta tan chảy.
Tôi nằm xuống lại, không dám nhúc nhích, sợ nếu mình cử động mạnh, giấc mơ này sẽ tan biến mất.
Nhưng hành động đó lại khiến cô ấy tỉnh giấc.
Cô khẽ thì thầm: “Anh tỉnh rồi à!”
“Ừ… Bảo bối, anh lại mơ thấy em rồi. Em có thể ở bên anh lâu hơn một chút được không?”
Cô mở mắt ra, nhìn tôi đầy nghi hoặc. Sau đó — trong sự kinh ngạc của tôi — cô giơ tay nhéo vào má tôi một cái.
“Sớm tỉnh lại đi, Tống Huyền Thư! Đây không phải là mơ. Em đã về rồi!”
Tôi chết lặng vì cú nhéo ấy — đau thật. Tôi run rẩy đưa tay lên chạm vào gương mặt cô ấy — ấm thật.
Nước mắt tôi không kìm được mà trào ra.
Cô ấy cũng đỏ hoe mắt.
“Em sẽ không rời đi nữa chứ?” Tôi run giọng hỏi điều canh cánh trong lòng suốt bao năm.
“Không đi nữa.”
“Vậy em…”
“Em định lấy anh!”
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, trong đôi mắt cô là tình yêu kiên định, không thể lay chuyển.
“Bảo bối… em sẽ lấy anh thật sao?”
Cô nhào vào lòng tôi, thì thầm bên tai: “Ừ, em đồng ý!”