Chương 8 - Bạn Cùng Phòng Và Cuộc Tình Bất Ngờ
Tôi lười không thèm đáp.
Không ngờ đến chiều, trợ lý gõ cửa bước vào, sắc mặt đầy kỳ lạ:
“Chủ tịch Lâm ngài Sở Hàng đang ở dưới lầu, nói là mang trà chiều đến cho ngài. Ngoài ra… cô Thẩm Âm Âm cũng đi cùng, nhưng bị bảo vệ chặn ngoài cổng rồi.”
Tôi đi đến bên cửa sổ kính lớn.
Từ tầng cao nhìn xuống, bên cạnh chiếc Maybach bóng loáng của Sở Hàng,
Thẩm Âm Âm đang mặc một chiếc váy cũ bạc màu,
trên mặt không còn lớp trang điểm tỉ mỉ ngày xưa — chỉ là khuôn mặt nhợt nhạt, lem nhem nước mắt.
Cô ta nắm chặt tay áo Sở Hàng, vừa khóc vừa cầu xin,
còn Sở Hàng thì trông cực kỳ khó chịu, như thể muốn vứt bỏ một thứ bẩn thỉu nào đó.
Điện thoại nội tuyến vang lên — là quầy lễ tân gọi.
“Chủ tịch Lâm ngài Sở Hàng nói hôm nay anh ấy đến đây để làm ‘buổi dạy thực hành từ chối gái ham tiền’,
hỏi cô có muốn xuống xem không.”
Tôi khẽ day trán, giọng nhàn nhạt:
“Bảo với anh ta, tôi rất bận.”
“Còn nữa, nhắn bảo vệ: ai không chịu rời đi, làm ảnh hưởng đến hình ảnh công ty thì gọi cảnh sát.”
Chưa đầy một phút sau, Thẩm Âm Âm bị hai bảo vệ mời đi,
Sở Hàng ngẩng đầu nhìn về hướng văn phòng tôi một lúc lâu,
rồi đành bất đắc dĩ lên xe rời khỏi.
Tối đó, khi tôi vừa kết thúc cuộc họp xuyên quốc gia,
điện thoại lại vang lên — là Sở Hàng.
“Lâm Tri Miên, có phải cô thấy tôi rất trẻ con không?”
Giọng anh ta hơi khàn, có chút buồn.
“Nhận ra được vậy là tốt rồi.”
“… Cô không thể cho tôi chút thể diện à? Dù gì tôi cũng đã giúp cô đuổi không ít ruồi bọ rồi còn gì.”
“Ồ?” Tôi tựa vào ghế, ngắm ánh đèn thành phố ngoài cửa kính.
“Thế anh muốn tôi thưởng gì cho anh?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi giọng anh ta thấp xuống, mang chút căng thẳng:
“Tôi… tôi muốn theo đuổi cô, được không?”
Tôi bật cười khẽ.
“Sở Hàng, anh chê Lục Trạch ngu,
vì anh ta chưa từng thấy tiền.”
“Còn anh — anh đã thấy tiền,
nhưng chưa từng thấy người như tôi.
Vì vậy anh thấy tò mò, thấy muốn thử, thấy thú vị.”
“Không phải vậy!” Anh ta vội vàng phủ nhận.
“Thế nói tôi nghe xem,” tôi hỏi, “anh thích tôi ở điểm nào?”
Anh ta im lặng.
“Tài sản của tôi? Anh có.
Địa vị của tôi? Nhà anh cũng đâu kém.
Vậy thì sao?
Hay là anh thích cái cách tôi đạp Thẩm Âm Âm và Lục Trạch xuống chân?”
Anh ta vẫn không nói được gì.
“Sở Hàng, về đi.”
“Đừng phí thời gian với tôi nữa.
Trên đời này, còn nhiều chuyện thú vị hơn yêu đương nhiều lắm.”
Tôi dứt khoát cúp máy, rồi chặn số anh ta.
Trợ lý gõ cửa bước vào, đưa cho tôi một tập tài liệu mới.
“Thưa cô chủ, dự án châu Âu — rào cản kỹ thuật bên họ, chúng ta đã vượt qua rồi.”
Tôi nhận lấy, mở ra xem.
Những con số, những dòng dữ liệu lấp lánh trước mắt tôi như ánh kim tuyến —
sáng rực, chính xác, và đầy sức sống.
Đẹp hơn bất cứ viên kim cương nào,
và quyến rũ hơn mọi lời yêu thương hứa hẹn trên đời.
Chương 11
Một năm sau.
Dự án do tôi đứng đầu đầu tư gặt hái thành công vang dội, giá trị công ty lại tăng gấp mười lần.
Tôi từng nghĩ, sau lần nói chuyện cuối cùng, Sở Hàng sẽ biết điều mà rút lui.
Ai ngờ, cậu ta lại… “phát triển” sang một giai đoạn hoàn toàn mới.
Không còn gửi tin nhắn mời tôi ăn cơm, cũng không còn suốt ngày nói “tôi thích cô” nữa.
Thay vào đó — bắt đầu lao vào sự nghiệp.
Gần đây, công ty của anh ta đang tranh thầu một dự án năng lượng mới.
Trớ trêu thay, đối thủ cạnh tranh trực tiếp của anh ta lại là một công ty con thuộc tập đoàn của tôi.
Trong buổi họp thuyết trình dự án, chúng tôi ngồi ở hai bên bàn.
Sở Hàng mặc vest may đo, hoàn toàn khác với dáng vẻ cà lơ phất phơ trước kia.
Gương mặt điển trai của anh ta căng chặt, ánh mắt nghiêm túc.
Khi anh ta trình bày kế hoạch, lời nói mạch lạc, dữ liệu chính xác, lập luận logic —
rõ ràng là đã chuẩn bị cực kỳ kỹ lưỡng.
Tôi ngả người vào ghế, hơi ngạc nhiên.
Phương án của anh ta thật sự rất ổn, có vài điểm thậm chí trùng khớp với hướng tôi từng nghĩ tới.
Nhưng cuối cùng, cả hai bên đều không thắng thầu –dự án bị một công ty nước ngoài chen ngang cướp mất.
Tan họp, tôi tình cờ gặp Sở Hàng ở hành lang.
Anh ta trông hơi thất vọng.
Tôi bước lại gần, rút trong túi ra một cây kẹo mút Alpenliebe, nhét thẳng vào miệng anh ta.
“Phương án tốt đấy. Tiếc là không thành.”
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt hơi ửng đỏ:
“Không có gì phải tiếc. Thua vì năng lực kém hơn thôi.
Lần sau, tôi nhất định sẽ thắng.”
Tôi cười:
“Được, tôi chờ xem.”
Từ đó, chúng tôi thường xuyên gặp nhau tại các diễn đàn kinh tế, hội nghị, buổi đấu thầu lớn.
Mỗi lần gặp, ánh mắt của anh ta lại kiên định hơn, trưởng thành hơn.
Không lâu sau, ông Sở, cha anh ta, gọi điện cho tôi, giọng cười rộn rã không dứt:
“Chủ tịch Lâm à, tôi phải cảm ơn cô thật đấy!
Cô khiến thằng con trai chẳng ra hồn nhà tôi tỉnh ngộ hoàn toàn rồi!”
“Nó giờ dính luôn vào công ty, làm việc còn chăm hơn tôi!
Báo cáo tài chính quý này là bản khiến tôi hài lòng nhất trong suốt năm năm qua!”
Tôi chỉ mỉm cười, không đáp.
Trợ lý đặt tờ tạp chí lên bàn, cười trêu:
“Cô chủ, Tổng giám đốc Sở này có phải đang ‘vì cô mà cố gắng’ không?
Cốt truyện kiểu phim thần tượng luôn đó.”
Tôi liếc qua bài báo —
trên bức ảnh, Sở Hàng trong bộ vest xám, ánh mắt sắc bén, thần thái tự tin.
Không còn chút bóng dáng của cậu ấm ngông nghênh ngày nào.
Anh ta… quả thật ngày càng rực rỡ hơn.
Hôm ấy, sau khi kết thúc chuyến công tác châu Âu,tôi không về nhà mà bay thẳng đến hòn đảo riêng của mình.
Một mình nằm trên ghế tắm nắng, tay cầm ly nước dừa ướp lạnh,nhìn biển xanh vỗ vào bờ cát trắng, lòng thanh thản lạ thường.
Điện thoại vang lên — tin nhắn từ trợ lý:
【Cô chủ, có người nhìn thấy Lục Trạch ở sòng bạc biên giới Myanmar.
Nghe nói anh ta nợ nần chồng chất, bị bọn cho vay cắt gân chân,mất luôn một quả thận, giờ đang lê lết ăn xin ven đường.
Tôi gửi ảnh cho cô, thảm không nỡ nhìn!】
【Còn Thẩm Âm Âm, cha cô ta để trả nợ đã gả cô cho một lão già hơn sáu mươi tuổi, phá sản lại háo sắc.
Quả đúng là ‘ác giả ác báo’.】
Tôi chỉ nhắn lại hai chữ:
【Nhận được.】
Hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời nhuộm cả mặt biển thành một màu vàng rực rỡ.
Quản gia bước tới, khẽ cúi người hỏi:
“Cô chủ, pháo hoa tối nay có cần bắn theo kế hoạch không ạ?”
Tôi tháo kính râm, vươn vai lười nhác:
“Bắn đi.”
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm — từng đóa sáng rực rỡ chiếu xuống mặt biển,cũng phản chiếu ánh sáng long lanh trong mắt tôi.
Bỗng, tiếng động cơ trực thăng gầm rền từ xa kéo đến, càng lúc càng gần.
Một chiếc trực thăng màu đen hạ dần độ cao,dừng lơ lửng ngay trên bãi biển trước mặt tôi.
Cửa khoang bật mở –một bóng người nhảy xuống, hạ cánh vững vàng giữa bãi cát.
Chính là Sở Hàng.
“Lâm Tri Miên! Tôi đã nói rồi mà — tôi nhất định sẽ thắng!”
Anh ta cười rạng rỡ, hàm răng trắng lóa dưới ánh pháo hoa.
Còn tôi chỉ khẽ nheo mắt nhìn.
Bởi vì pháo hoa –không phải để chúc mừng ai thất bại,cũng không phải để đón chào ai trở về.
Nó chỉ nở rộ –đơn giản vì tôi muốn ngắm,vì tôi thích,vì tôi thấy vui.
(Hoàn)