Chương 1 - Bạn Cùng Phòng Tôi Là Nữ Chính

Bạn cùng phòng tôi tự cho mình là nữ chính trong truyện ngôn tình.

Cô ta đập vỡ một chiếc Porsche 911 đang đỗ bên đường.

Cô ta nói chắc chắn tổng tài sẽ bị thu hút bởi kiểu con gái nghèo nhưng kiên cường như cô ta.

Cô ta cố tình hẹn gặp chủ xe tại khách sạn, một mực nói sẽ lấy thân báo đáp.

Không ngờ, chủ xe chẳng những không yêu cô ta mà còn yêu cầu bồi thường phí sửa chữa đắt đỏ.

Cô ta hoảng loạn, liền để lại thông tin cá nhân của tôi.

Từ đó, mọi người đều nghĩ người phá xe là tôi.

Tôi bị chửi là tiểu tam, bị bịa chuyện, thậm chí còn bị ghép ảnh làm di ảnh.

Vợ của chủ xe tìm đến tận cửa, đâm tôi hơn chục nhát dao.

Tôi nằm trên vũng máu, máu chảy cạn đến chết.

Trước khi nhắm mắt, tôi thấy bạn cùng phòng cười rất hả hê.

Lúc mở mắt ra, tôi đã quay lại đúng ngày cô ta chuẩn bị đi phá chiếc Porsche đó.

1

“Trong tiểu thuyết người ta toàn viết như thế cả.”

“Nam chính từng trải tình trường, cuối cùng lại quay về yêu một cô gái ngây thơ trong sáng.”

Lý Mộng Mộng bĩu môi, vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn chằm chằm vào chiếc Porsche đang đỗ bên đường.

“Cậu nói xem, nếu mình đập nát chiếc xe đó, liệu tổng tài có yêu mình không?”

Tôi nín thở, lặng lẽ nghe từng lời cô ta nói, tim không khỏi run lên.

Kiếp trước, Lý Mộng Mộng cũng từng muốn đập chiếc Porsche đó.

Tôi tốt bụng khuyên can, lại bị cô ta vu cho là cố tình cản trở con đường thăng hạng của cô ta.

Cô ta cho rằng tôi ghen tỵ, không muốn cô ta tìm được chân mệnh thiên tử.

Sau khi cô ta tự tay phá xe và bị chủ xe tìm đến, cô ta lại quay ra đổ hết tội cho tôi.

Nói rằng tôi là kẻ ham tiền, muốn dựa hơi đại gia nên mới phá xe.

Thông tin cá nhân của tôi bị lộ.

Ngày nào cũng có người tới dưới ký túc xá tạt sơn vào tôi, mắng tôi là “tiểu tam”.

Tôi khổ sở đến mức không thể ra ngoài vào ban ngày, nhưng lại không có bằng chứng nào chứng minh mình vô tội.

Tôi dịu dàng lên tiếng:

“Tất nhiên rồi, tiểu thuyết chẳng phải vẫn viết như thế sao?”

“Nam chính và nữ chính gặp nhau đều cần một cái ‘duyên’, chiếc xe này chính là duyên phận của cậu đấy.”

Nghe tôi nói vậy, Lý Mộng Mộng càng thêm hăng hái, liếc tôi một cái đầy đắc ý.

“Đến cả một nhân vật pháo hôi như cậu mà còn hiểu chuyện, thì mình lại càng yên tâm.”

“Yên tâm đi, chờ đến khi mình cưới tổng tài, nhất định sẽ mời cậu tới uống rượu mừng.”

“Chắc đến ly uống rượu cậu cũng không mua nổi đâu, nhưng mình có thể đại phát từ bi, cho cậu uống thêm vài ngụm.”

Cô ta vẫn như kiếp trước, cố tình quấn khăn che kín mặt mũi trước khi ra tay.

Theo lời cô ta thì đó là để giữ sự “thần bí”, dễ câu được sự chú ý của nam chính hơn.

Lần này, tôi bước tới ngăn Lý Mộng Mộng lại, giữ chặt tay cô ta, ánh mắt chân thành.

“Lúc cậu đập xe mà che mặt thế này, lỡ tổng tài nhận nhầm người thì sao?”

Lý Mộng Mộng hơi do dự.

Trong tiểu thuyết cũng không thiếu mấy vụ nhận nhầm người.

Tôi liền giơ điện thoại lên, bật camera quay về phía gương mặt cô ta.

“Mộng Mộng, có tôi ở đây bảo vệ cậu.”

“Tổng tài sẽ không nhận nhầm người đâu, cậu cứ yên tâm mà ‘ra tay’.”

2

Lý Mộng Mộng tiện tay nhặt một viên gạch bên đường, ước lượng trên tay một lúc, rồi mạnh tay ném thẳng vào chiếc Porsche.

Không hổ là xe sang, một viên gạch nện xuống chỉ khiến kính xe nứt ra vài đường.

“Tớ thấy thế là đủ rồi đấy, lỡ chủ xe bắt cậu bồi thường thì sao?”

Tôi vừa giơ điện thoại quay phim, vừa giả vờ lo lắng khuyên nhủ.

Nghe tôi nói vậy, Lý Mộng Mộng khó chịu liếc mắt một cái.

“Nam chính bảo nữ chính bồi thường cũng chỉ là lấy cớ để bắt chuyện thôi, hai người chỉ cần giằng co một chút là đủ tình cảm rồi, cậu hiểu gì chứ!”

Bị tôi nói vậy, cô ta càng ra tay mạnh hơn.

Kính xe lập tức nát vụn như mạng nhện, gương chiếu hậu bị đập gãy, cả nắp capo cũng lõm vào một khoảng lớn.

Một chiếc xe tốt lành giờ nhìn chẳng khác nào vừa lôi ra từ bãi phế liệu, không nhận ra nổi.

Lý Mộng Mộng sau khi đập mệt, còn không quên tìm một góc đẹp, ngã sấp trước đầu xe rồi bắt đầu khóc thút thít.