Chương 5 - Bạn Cùng Phòng Tôi Cuồng Yêu
[Gần đây em muốn mua xe máy, nhưng bối rối không biết chọn gì, anh có thể giúp em không?]
Tống Lễ Tu đã trả lời rất rõ ràng: [Tôi cũng không rành lắm, cô nên tìm người khác để hỏi.]
Nhưng cô ta không bỏ cuộc, tiếp tục nhắn: [Học trưởng, nghe nói anh có mấy chiếc xe, hay là anh chở em đi hóng gió thử một chút?]
Câu trả lời của anh khiến tôi cảm thấy hả hê: [Xe của tôi ngoại trừ bạn gái tôi ra thì không chở người khác. Ngủ đây, không nói nữa.]
Đáng sợ nhất là cô ta còn gửi mấy bức ảnh selfie trong tất đen và giày cao gót, cố ý tạo dáng gợi cảm. Dưới mỗi bức ảnh, cô ta không quên nhắn thêm: [Học trưởng, ID wechat của anh là gì? Em thực sự có chuyện muốn hỏi anh!]
Nhưng Tống Lễ Tu chẳng thèm trả lời thêm bất cứ câu nào. Dù Trương Tịnh gửi đi hàng loạt tin nhắn sau đó, anh cũng làm ngơ.
Nhìn qua biểu cảm của tôi, anh cẩn thận trêu chọc: "Em xem, anh cũng rất đáng mặt đàn ông đấy chứ?"
Tôi nắm chặt điện thoại, cố nặn ra một nụ cười dữ tợn: "Tốt lắm."
Cơn giận trong tôi sục sôi. Trương Tịnh, mặt ngoài thì nói không thèm, mặt trong lại lục tung cả Weibo để tìm đến bạn trai tôi. Đáng nói hơn, tối qua lúc hai giờ sáng, tôi còn thấy đèn phòng cô ta vẫn sáng. Hóa ra cô ta không ngủ, mà đang bận nhắn tin “tán tỉnh” anh.
Tôi đã nhường nhịn hết mức, nhưng cô ta lại chẳng biết điều. Đã vậy thì tôi cũng không cần phải giữ mặt mũi cho cô ta nữa. Trò chơi này, đến đây là kết thúc.
Tôi quyết định không nhẫn nhịn nữa. Sau khi phân tích rõ ràng nguyên nhân và kết quả của sự việc, tôi chụp ảnh màn hình toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Tống Lễ Tu và Trương Tịnh, rồi gửi cho chị phụ trách trang tường thổ lộ của trường.
Chị ấy, vốn là "dân buôn dưa lê" chính hiệu, lập tức bật chế độ hóng chuyện: "Người này đúng là đê tiện thật đấy! Em đợi một chút, chị sẽ phát ngay!"
Chưa đầy nửa giờ sau, chị ấy đã biên tập xong một bài đăng đầy chi tiết, tỉ mỉ sắp xếp toàn bộ lịch sử trò chuyện kèm theo dòng tiêu đề:
"Ngạc nhiên chưa! Bạn cùng phòng thảo mai của tôi lại lén lút đi tìm bạn trai tôi xin wechat!"
Bài đăng vừa lên, gần như cả trường đều đổ dồn vào xem. Chỉ trong vài phút, tin tức lan truyền khắp mọi ngóc ngách. Phía dưới bài viết, hàng trăm bình luận xuất hiện, đầy phẫn nộ và chế nhạo:
"Con khốn nào đây? Cô ta phát điên vì đàn ông rồi à?"
"Xin lỗi, chuồng gà nhà tôi chưa đóng kỹ, để gà xổng chuồng mất. Để tôi g.iết ngay!"
"Rõ ràng Đường Duyệt đã từ chối rồi, sao cô ta vẫn lì lợm thế chứ? Thật vô liêm sỉ!"
Dù ảnh đại diện đã được mã hóa, nhưng không biết vô tình hay cố ý, một số người dường như nhận ra danh tính của Trương Tịnh:
"Ồ, tôi biết người này. Hôm đó tôi cũng đi cùng cô ấy. Đúng là cô ta lén xin tài khoản WeChat của bạn trai người ta. Thảo mai thật!"
"Tôi nhận ra hình đại diện này. Có vẻ như người này ở lớp Nghệ thuật."
"+1. Không dám nói tên, nhưng cô ta đúng là kiểu gặp đàn ông thì không đi nổi."
Đọc loạt bình luận đó, tôi vừa buồn cười, vừa cảm thấy hả hê. Trương Tịnh từng nghĩ rằng có thể dễ dàng qua mặt tôi, nhưng cuối cùng lại không ngờ trò thảo mai của cô ta lại bị bóc trần trước toàn trường. Chắc hẳn lúc này, cô ta chỉ muốn chui xuống đất cho đỡ nhục nhã.
……
Tối hôm đó, khi trở về ký túc xá, Trương Tịnh không có mặt. Tôi cùng các bạn cùng phòng ngồi trò chuyện, thì cửa bất ngờ bật mở. Cô ta lao vào, mắt đỏ hoe, giọng the thé:
"Đường Duyệt! Có phải cậu làm không? Cậu nhất định phải tuyệt tình đến vậy sao?!"
Tôi nhún vai, bình thản đáp: "Tôi làm gì? Tôi chỉ chụp lại đúng nguyên văn cuộc trò chuyện của cậu và đăng lên thôi, chẳng chỉnh sửa gì. Quá đáng lắm à?"
"Tôi đã nói rồi, tôi không có ý gì khác!" Trương Tịnh hét lên, giọng lạc đi. "Cậu muốn ép tôi đến đường cùng phải không?!"
Một bạn cùng phòng ngồi cạnh bật cười mỉa: "Không có ý gì khác mà sợ người ta biết chuyện này à? Chính trực và tự tin như vậy, cậu thử lên phản bác mấy người trong bình luận xem họ có tin cậu không."