Chương 2 - Bạn Cùng Phòng Tôi Cuồng Yêu
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Vương Triệu Linh, một người bạn cùng phòng khác, đã lên tiếng: "Đắt quá! Trước đây tụi mình toàn ăn Haidilao thôi, tiêu chuẩn này cao quá."
Trương Tịnh lập tức đáp lại, không chút ngần ngại: "Nhà Tống Lễ Tu mở chuỗi khách sạn, nhà giàu có thế cơ mà. Đường Duyệt gả vào hào môn rồi, cần gì phải tiếc tiền. Cái túi cô ấy đeo thôi đã bằng mấy bữa ăn của chúng ta rồi."
Đúng là Tống Lễ Tu rất hào phóng với tôi, quà tặng của anh không thiếu những món đắt tiền. Nhưng điều đó không có nghĩa tôi phải mời cô ta ăn một bữa đắt đỏ như vậy.
Tôi bình tĩnh đáp: "Đắt quá, mình đã chọn được chỗ rồi. Nhà bạn anh ấy có một chi nhánh Haidilao, giá hữu nghị, bình quân đầu người khoảng năm sáu trăm. Chúng ta đến đó đi."
Nghe vậy, Trương Tịnh liền xỉa xói: "Cậu cũng keo kiệt quá, bạn trai cậu có tiền mà chỉ mời bọn mình ăn cơm rẻ thế, không phải là coi thường bọn mình à?"
Tôi chưa kịp lên tiếng, một bạn cùng phòng khác đã bênh vực tôi: "Nói nặng lời quá đấy. Ăn cơm thì liên quan gì đến chuyện coi thường ai? Với lại, giá ở đây cũng đâu phải thấp."
Tôi mỉm cười nhạt, giọng pha chút mỉa mai: "Có thể là mình chưa từng trải đời. Hay cậu thử mời bọn mình một bữa đi, để tụi mình được mở mang xem tiêu chuẩn cao là thế nào?"
Trương Tịnh trừng mắt, nói ngay: "Tại sao mình phải mời cậu?"
Tôi lập tức đáp trả: "Ý cậu là cậu coi thường tụi mình? Ngay cả một bữa cơm cũng không nỡ mời, thế mà lại đòi hỏi người khác mời cậu ăn đắt tiền?"
Cô ta lúng túng, thấy không ai đứng về phía mình, liền gượng gạo thay đổi sắc mặt: "Mình chỉ nói có một câu, cậu cần gì phải xù lông lên thế?"
Rồi cô ta làu bàu, giọng mỉa mai: "Không đi thì không đi, làm như hiếm lạ lắm vậy."
Tôi không thèm đáp lại, coi như cô ta chỉ nói nhảm, rồi xoay người nằm xuống giường. Chẳng đáng để tôi phí thêm lời.
02
Khi đến nơi, mọi người nhanh chóng làm quen và chọn chỗ ngồi. Trương Tịnh ngay lập tức chọn ghế bên cạnh Tống Lễ Tu, cố ý tỏ ra tự nhiên. Nhưng Tống Lễ Tu chẳng thèm để ý, anh đứng dậy chuyển sang ngồi bên cạnh tôi. Sắc mặt Trương Tịnh tối sầm lại, nhưng cô ta không nói gì, chỉ lặng lẽ bắt đầu ăn.
Tôi thầm nghĩ cô ta sẽ chịu yên lặng sau chuyện này, nhưng không ngờ cô ta lại lớn tiếng nói trước mặt Tống Lễ Tu rằng tôi không xứng với anh.
Lúc này, tôi chỉ muốn trở mặt ngay lập tức, nhưng vì đây là buổi gặp mặt đầu tiên với nhóm bạn cùng phòng của Tống Lễ Tu, tôi không muốn tạo ấn tượng xấu. Tôi cố gắng nhẫn nhịn, giữ thái độ bình tĩnh, dù trong lòng đang sôi sục.
Bầu không khí tạm thời yên ổn khi mọi người chuyển chủ đề khác. Đến khi câu chuyện xoay quanh sở thích xe máy của Tống Lễ Tu, ánh mắt Trương Tịnh lập tức sáng rực.
"Thật trùng hợp quá, học trưởng Tống, em cũng rất thích xe máy!" Cô ta nói lớn, vẻ mặt đầy hào hứng.
Tống Lễ Tu hơi ngạc nhiên, lịch sự đáp: "Vậy sao?"
Như bắt được cơ hội, cô ta tiếp lời ngay: "Đúng vậy, em cảm thấy chạy xe máy rất ngầu!" Sau đó, cô ta giả vờ ngượng ngùng, mím môi nói: "Con gái như em mà thích xe máy, có kỳ quái không?"
Một người bạn cùng phòng của Tống Lễ Tu liền đáp: "Có gì mà kỳ quái? Chuyện bình thường thôi."
Nhưng Trương Tịnh đâu có ý định dừng lại: "Chỉ là... rất ít con gái thích xe máy, chẳng hạn như Đường Duyệt."
Lời này như giọt nước tràn ly. Trong đầu tôi như có một tiếng “bùm” nổ tung. Tôi nhìn cô ta, trong lòng thầm mắng: Cmn, đúng là tôi đã mở cửa cho cô ả thảo mai này, còn dẫn cô ta vào nhà nữa!
Người bạn cùng phòng của Tống Lễ Tu, có vẻ chưa nhận ra sự “thâm ý” trong lời nói của Trương Tịnh, ngây ngô phản bác: "Không đúng đâu. Xung quanh tôi có rất nhiều cô gái thích xe máy, chuyện đó hoàn toàn bình thường mà.”
Tôi thầm nghĩ, đúng là người ngoài cuộc không thể hiểu được những đòn thảo mai ngấm ngầm này. Nhưng với tôi, mọi thứ đã quá rõ ràng. Trương Tịnh không chỉ cố ý hạ thấp tôi mà còn đang cố gắng thu hút sự chú ý của Tống Lễ Tu bằng mọi cách. Vấn đề là, cô ta làm thế quá lộ liễu.