Chương 6 - Bạn Cùng Bàn Lạnh Lùng Của Tôi
Ngày hôm sau, tôi không gặp Lâm Hạo ở lớp.
Cậu ta không xuất hiện trong giờ học, và cũng không có mặt trong buổi tự học buổi chiều.
Cảm giác lo lắng dâng lên trong tôi, như một cơn sóng không thể ngừng vỗ vào lòng.
Mặc dù tôi đã cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng thực sự, tôi không thể ngừng nghĩ về cậu ấy.
Một ngày trôi qua mà không có tin tức gì về Lâm Hạo.
Tôi không thể không cảm thấy bất an, dù cậu ta luôn tỏ ra không quan tâm đến mọi người, nhưng khi cậu ta vắng mặt, tôi lại cảm thấy như có một phần của lớp học thiếu đi sự hiện diện.
Cuối giờ học, tôi quyết định không thể cứ tiếp tục chờ đợi.
Tôi phải tìm ra lý do vì sao cậu ta lại tránh mặt tôi, tại sao lại đột ngột rút lui như vậy.
Mối quan hệ của chúng tôi đã có những thay đổi, nhưng tôi vẫn chưa hiểu rõ lý do.
Khi tôi đến khu vực sân trường, bất ngờ nhìn thấy Lâm Hạo đang đứng dưới một gốc cây cổ thụ, một mình.
Cậu ta đang nhìn vào một chiếc điện thoại, dáng vẻ có phần mệt mỏi và xa lạ.
Tôi quyết định tiếp cận.
"Lâm Hạo." tôi gọi khẽ, bước đến gần.
Cậu ta ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng.
"Tại sao lại trốn học?"
Tôi không thể giữ im lặng thêm, thẳng thắn hỏi.
Cậu ta nhún vai, nhưng tôi có thể nhận thấy sự mệt mỏi trong ánh mắt cậu ấy.
"Không có gì. Chỉ là có một số việc phải làm."
Giọng cậu ta vẫn như mọi khi, lạnh lùng và xa cách.
Tôi đứng đó một lúc, không biết phải làm gì.
Nhưng rồi, một cảm giác bất an kéo đến.
"Có phải cậu đang giấu tôi điều gì?"
Tôi hỏi, không thể cầm lòng.
Lâm Hạo khẽ thở dài, rồi nhìn tôi một lúc lâu, như thể đang do dự.
Cuối cùng, cậu ta buông điện thoại xuống.
"Thật ra, tôi không muốn cậu dính dáng đến tôi, Thanh Hà."
Câu nói ấy như một cú đánh mạnh vào tâm trí tôi.
"Tại sao?"
Tôi không hiểu, tại sao cậu ta lại nói vậy?
"Chúng ta là bạn cùng bàn, có gì mà không thể nói với nhau?"
Cậu ta cúi đầu, im lặng một lúc lâu.
Tôi không hiểu điều gì đang diễn ra trong tâm trí cậu ấy.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được sự lo lắng, sự sợ hãi trong cách cậu ta cắn môi, như thể không muốn nói ra sự thật.
"Lâm Hạo, có chuyện gì sao?"
Tôi hỏi lại, đôi mắt tôi nhìn sâu vào cậu ấy, không thể bỏ cuộc.
Một lúc sau, cậu ta ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt có chút ngập ngừng.
"Tôi không muốn cậu phải gánh vác những rắc rối mà tôi mang đến."
Cậu ta nói, giọng khàn đi một chút.
"Tôi không muốn cậu bị cuốn vào những chuyện của tôi."
Tôi đứng im, lòng tôi nặng trĩu.
Cậu ta đang nói về quá khứ của mình, tôi có thể cảm nhận được điều đó.
Lâm Hạo không phải chỉ là một học sinh xuất sắc, một người lạnh lùng luôn giữ khoảng cách.
Cậu ta đang che giấu một bí mật lớn, một quá khứ có thể làm tổn thương những người xung quanh.
"Nhưng tôi không sợ."
Tôi nói, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Cậu là bạn cùng bàn của tôi. Nếu có chuyện gì, chúng ta có thể cùng đối mặt."
Lâm Hạo im lặng một lúc, rồi cuối cùng cũng gật đầu.
"Cảm ơn cậu, Thanh Hà."
Một khoảng lặng trôi qua giữa chúng tôi, nhưng lần này, tôi cảm thấy một sự thay đổi trong không khí.
Không phải là sự lạnh lùng như trước đây, mà là một sự gần gũi, một sự hiểu nhau dần dần được hình thành.
Chúng tôi đứng đó, không còn khoảng cách.
Nhưng tôi biết rằng sự thật mà Lâm Hạo đang giấu giếm sẽ không dễ dàng bị phơi bày.
Và tôi cũng không biết liệu mình có thể giúp cậu ta vượt qua được những nỗi sợ hãi trong lòng hay không.
Nhưng ít nhất, bây giờ tôi đã hiểu rằng mối quan hệ của chúng tôi không chỉ đơn giản là sự tồn tại bên nhau.
Nó bắt đầu có sự sâu sắc hơn, sự thấu hiểu và... có lẽ là một mối liên kết đang dần được xây dựng, dù khó khăn đến đâu.