Chương 1 - Bạn Cùng Bàn Lạnh Lùng Của Tôi

Bạn cùng bàn của tôi là một chàng trai nổi tiếng toàn trường: vẻ ngoài đẹp trai lạnh lùng, thành tích học tập xuất sắc, nhưng tính cách thì khó gần và luôn giữ khoảng cách với mọi người. 

Cho đến một buổi tối muộn, tôi vô tình quên sách bài tập và phải quay lại lớp. 

Cửa phòng học hé mở, ánh nắng nhè nhẹ hắt lên bóng dáng cậu ấy đang nằm gục đầu xuống ban sau một ngày mệt mỏi. 

Lúc tôi sắp quay đi, cậu ta đột nhiên ngẩng lên, nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt không còn lạnh lùng như thường lệ: "Không nói gì à?"

✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧

1,

Tôi lặng lẽ bước ra khỏi cổng trường, mệt mỏi sau một ngày dài. 

Đồng hồ trên tay chỉ 6 giờ 15 phút, nhưng trong lòng tôi đã sớm cảm thấy căng thẳng. 

Bài tập hôm nay tôi chưa kịp làm xong, mà sách vở lại còn để quên ở lớp. 

Tôi không muốn quay lại trường, nhưng cũng không thể bỏ lại bài vở.

Sau một hơi thở dài, tôi quyết định quay lại. 

Cảnh vật xung quanh trường giờ đây đã bắt đầu vắng vẻ, ánh đèn ngoài sân cũng bắt đầu mờ ảo. 

Không khí vắng lặng đến lạ thường, và khi tôi bước đến cửa lớp, điều khiến tôi bất ngờ là cửa phòng học lại hé mở một chút. 

Lúc đầu tôi nghĩ mình sẽ chỉ vào lấy sách và quay lại ngay, nhưng điều tôi nhìn thấy khiến tôi khựng lại.

Là cậu ấy. 

Bạn cùng bàn của tôi – người mà cả lớp đều biết đến – đang ngồi trong lớp một mình. 

Vẻ ngoài lạnh lùng quen thuộc, mái tóc đen hơi rối, đôi mắt nặng trĩu, cậu ấy đang gục đầu trên bàn. 

Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt cậu ấy, làm nổi bật vẻ mệt mỏi sau một ngày dài.

Chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện quá nhiều. 

Cậu ấy luôn là người giữ khoảng cách với tất cả mọi người. 

Cả lớp gọi cậu ta là “chàng trai lạnh lùng”, vì dù có vẻ đẹp trai và học giỏi, nhưng tính cách của cậu ấy luôn làm người khác phải dè chừng. 

Tôi cũng vậy.

Tôi đứng ở ngoài cửa, định quay đi và không muốn làm phiền. 

Nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị rời đi, bất ngờ cậu ta ngẩng đầu lên. 

Ánh mắt của cậu ấy không còn vẻ lạnh lùng như thường lệ, thay vào đó là sự ngập ngừng xen lẫn một chút ngạc nhiên. 

Cậu ấy nhìn thẳng vào tôi.

"Không nói gì à?" 

Giọng cậu ta nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đựng một chút gì đó khó tả.

Lời nói ấy khiến tôi bối rối. 

Tôi đứng đó, không biết phải trả lời sao. 

Câu hỏi đó, không phải là sự lạnh lùng thường thấy. 

Không, nó mang một cảm giác khác, giống như một lời mời gọi, một sự tò mò lạ lùng mà tôi chưa bao giờ thấy ở cậu ấy trước đây.

Tôi không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ấy. 

Đôi mắt cậu ấy vẫn nhìn tôi chăm chú, đang chờ đợi câu trả lời.

Lúc đó, tôi nhận ra một điều: Cậu ta không phải là một kẻ không thể tiếp cận, chỉ là tôi chưa từng có cơ hội để thực sự hiểu cậu ấy.

Có thể tôi đã nhìn nhận cậu ấy sai, nhưng trong giây phút này, tôi không còn chắc chắn về điều đó nữa.