Chương 16 - Bản Chất Của Sự Phản Bội
Trợ lý mới tên Tiểu Lưu không biết rằng mình vừa chạm vào điều cấm kỵ lớn nhất của Phó Tổng –
Đó là, tuyệt đối không nhắc đến bất cứ thứ gì liên quan đến Hà Lan trước mặt anh.
Phó Văn Thanh nghe xong, day trán, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hà Lan – cái tên đã lâu lắm rồi anh không còn nghe ai nhắc đến, lâu đến mức như thuộc về kiếp trước.
Tai nạn xe năm đó không lấy được mạng anh, chỉ khiến anh trở thành người tàn phế.
Từ đó trở đi, anh hoàn toàn biến thành một cái máy làm việc.
Ba trăm sáu mươi lăm ngày mỗi năm, không nghỉ ngày nào.
Tài sản của anh tăng gấp nhiều lần, vậy mà vẫn sống trong căn hộ cũ kỹ, nhỏ hẹp ở khu dân cư bình thường nhất trong thành phố.
Khi còn đang thất thần, xe đã đến trước cửa nhà.
Phó Văn Thanh khẽ gõ đầu ngón tay lên đầu gối:
“Đi thẳng ra sân bay đi.”
Trùng hợp thay, chuyến bay này lại chính là chuyến năm xưa Ôn Nhiên gặp nạn.
Phó Văn Thanh nhắm mắt nằm dựa vào ghế, ngoài cửa sổ tối đen như mực.
Không hiểu sao, anh lại nảy ra một ý nghĩ lạc lõng: Giá như mọi chuyện có thể diễn ra lại từ đầu thì tốt biết mấy.
Như vậy, anh có thể cùng Ôn Nhiên chết chung một chỗ.
Nhưng sự đời chẳng bao giờ theo ý muốn. Vừa mơ thấy lần đầu gặp Ôn Nhiên, máy bay đã hạ cánh.
Trợ lý nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Chủ tịch Phó mà hơi ngạc nhiên. Trước giờ anh ta vẫn nghĩ sếp mình là một cỗ máy lạnh lùng vô cảm.
Qua ô cửa xe, Phó Văn Thanh cũng nhận ra cảm xúc mình đã hiện rõ mồn một, anh vội thu lại tất cả, bình thản bước khỏi khoang máy bay.
Khoảnh khắc đặt chân tới Hà Lan, trong lòng anh bỗng dâng lên một chút sợ hãi xen lẫn mong chờ.
Suốt ba năm qua anh dần dần chấp nhận sự thật rằng Ôn Nhiên đã không còn nữa.
Thế nhưng giờ đây, đứng trên đất Hà Lan, anh lại bắt đầu tự lừa mình dối người: Biết đâu cô ấy vẫn còn sống.
Chẳng qua họ chỉ xa nhau vài năm, còn giờ anh đến để gặp lại cô.
Cơn gió mùa thu thổi vào mặt khiến mắt Phó Văn Thanh đỏ hoe. Anh cúi đầu bước nhanh về phía trước.
“Lộ Tiểu Hạ!”
Giữa dòng người im lặng bỗng vang lên một tiếng gọi khiến anh lập tức khựng lại, đôi mắt run rẩy dữ dội.
Anh nhíu mày, mang theo tia hy vọng mỏng manh, dè dặt quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Nhưng người quá đông, anh chẳng nhìn thấy gì. Tim anh như lạnh đi, khóe môi nở một nụ cười tự giễu.
Phó Văn Thanh thu ánh mắt lại, định bước tiếp thì một cơn gió mạnh ập tới, anh vội vàng né tránh.
Và ngay giây phút đó, anh đứng sững tại chỗ.
“Sao lại ăn mặc phong phanh thế này, có tin là tôi gọi cậu của em đến đánh không!”
“Trời ơi, đây gọi là phong cách! Cậu hiểu cái gì chứ!”
Giữa sảnh lớn đông người, hai người trước mặt Phó Văn Thanh đang cười đùa chẳng thèm để ý ai.
Lưng anh như bị kéo thẳng đứng, hai tay rút ra khỏi túi, toàn thân bất động như tượng, đến cả mắt cũng không dám chớp.
Người anh luôn thương nhớ suốt bao năm qua giờ đang ở ngay trước mắt anh. Anh sợ chỉ cần nhắm mắt một cái, cô sẽ biến mất như bao giấc mơ.
Phó Văn Thanh cố gắng đứng yên đến mức nước mắt chảy ra cũng không hề nhúc nhích. Nhưng hai người trước mặt lại bước về phía trước.
Anh lập tức bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo.
Ánh mắt anh tràn đầy nôn nóng, có mấy bước suýt nữa trượt ngã.
“Ôn Nhiên!”
Chỉ vài bước chân, giống như trong bao giấc mơ trước kia, anh nắm chặt lấy cổ tay cô.
Nhưng lần này, Ôn Nhiên không tan biến, mà cơ thể ấm áp ấy thật sự ở trong tay anh.
Nhìn cô còn tồn tại ngay trước mặt, Phó Văn Thanh như ngừng thở, ánh mắt ngập tràn hoài nghi và xúc động.
Ôn Nhiên khó hiểu quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ người đã bị ôm chặt vào lòng.
Cô định giãy giụa thì một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi khiến bàn tay cô khựng lại giữa không trung.
Phó Văn Thanh dùng toàn bộ sức lực, như muốn hòa cô vào trong người mình.
“Ôn Nhiên, thật sự… là em sao? Anh nhớ em đến phát điên rồi.”
Anh hỏi với giọng đầy dè dặt. Ôn Nhiên cảm nhận được giọt nước nóng rơi vào cổ mình, cả người run lên, muốn đẩy anh ra.
Phó Văn Thanh lại sợ đây là một giấc mơ, không dám buông tay chút nào, ngược lại còn siết chặt hơn.
May mà Lộ Tiểu Hạ đứng cạnh ôm tay nhìn một lúc, cuối cùng mới đưa tay ra gỡ mạnh tay Phó Văn Thanh.
“Đồ biến thái! Buông tay khỏi dì nhỏ của tôi ra!”
Ôn Nhiên cũng đưa tay chặn trước ngực anh, dồn sức đẩy anh ra.
Vòng tay rơi vào khoảng không, Phó Văn Thanh cúi đầu hít một hơi thật sâu, rồi tự tát mình hai cái. Khi ngẩng lên, anh phát hiện mình không hề nằm mơ.
Niềm vui tìm lại được bảo vật khiến tim anh như sắp vỡ tung, cả người run rẩy không kiểm soát được, đến cả hàng mi cũng ướt sũng nước.
“Anh đang nằm mơ à Ôn Nhiên? Em… thật sự còn sống sao?”
“Chú kia ơi, chắc ngồi máy bay lâu quá nên lú rồi hả? Xuống máy bay rồi nè Tỉnh dậy đi!”
Ôn Nhiên còn chưa lên tiếng, Lộ Tiểu Hạ đã nhón chân hét to bên tai Phó Văn Thanh.
Anh bị hét cho tỉnh táo hẳn, nhìn Ôn Nhiên thật sâu rồi lại không nhịn được muốn nắm tay cô lần nữa.
Ôn Nhiên vội vàng né tránh, Lộ Tiểu Hạ cũng chắn ngay trước mặt cô.
“Chú định làm gì đấy! Không được có ý đồ với dì nhỏ của cháu!”
Phó Văn Thanh bất lực thu tay lại, nhưng khi nghe rõ mấy chữ trong lời cô bé, anh nhướng mày:
“Dì nhỏ…?”
Lộ Tiểu Hạ ưỡn cổ:
“Đúng!”