Chương 10 - Bái Sư Trong Đại Hội
Đôi mắt nàng mở to, run rẩy nhìn ta:
“Không…
Ngươi thật…
là Thần Nữ?!”
Trong đáy mắt lóe lên sự hoảng hốt, nhưng ngay sau đó…
là tham niệm bừng cháy.
Nàng bật cười, tiếng cười chói tai, điên cuồng như gió cắt da:
“Thần Nữ!
Ha ha ha… tốt, tốt lắm!
Ngươi là Thần Nữ…
Vậy trên người ngươi… tất có Thần Cốt!
Nếu ta ăn được Thần Cốt… ta cũng sẽ thành Thần!”
Nàng rít gào,
khí ma điên cuồng trào lên, định xông về phía ta lần nữa.
Nhưng ngay khi nàng vận khí…
một tiếng “tách” khẽ vang lên.
Nàng sững người.
Đầu ngón tay… biến thành tro bụi.
“Không… không thể nào…!!!”
Cơn run rẩy lan từ bàn tay, đến cánh tay,
rồi toàn bộ thân thể nàng hóa thành vô số mảnh bụi nhỏ.
Chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua —
Hồng Nghi… tan biến giữa hư không.
Thần uy, bất khả nghịch phạm.
Kẻ nào dám nghi ngờ thần minh,
kẻ đó… diệt.
Ta giơ tay, kết một đạo thần quyết,
ánh sáng trắng tinh thuần vô ngần tản ra từ lòng bàn tay,
tạo thành một vầng quang bao phủ toàn bộ chiến trường.
Những kẻ trọng thương,
kẻ mất máu, kẻ gãy xương,
linh lực bị phá vỡ…
từng người, từng người,
thân thể khẽ run lên,
vết thương từ từ khép lại trong ánh sáng trắng.
Một khoảng lặng kéo dài.
Rồi, từ giữa quảng trường, một giọng run rẩy vang lên,
xé rách sự im lặng ấy:
“Cung nghênh Thần Nữ hạ phàm!”
Một tiếng…
mười tiếng…
nghìn tiếng…
vang vọng khắp Tiêu Dao Tông.
“Cung nghênh Thần Nữ hạ phàm!!!”
m thanh ấy dội lên từng tầng mây,
lan xa như sóng biển va vào núi đá,
cho đến khi ngay cả trời cao và biển sâu
cũng ngân vang tiếng hưởng ứng.
Ta nghe thấy sóng gió gào thét,
nghe thấy núi non chấn động,
nghe thấy biển lớn rì rầm như khấu đầu.
Nhưng ta không đáp lại.
Ta không nhìn bọn họ.
Khoảnh khắc ấy, một đạo bạch quang ngập trời bùng nổ, bao phủ toàn bộ chiến trường.
Thân thể ta hóa thành lưu quang, mang theo thần lực khủng bố,
xuyên phá tầng trời, lao thẳng vào Cửu Trọng Thiên.
Ta là Thần Nữ.{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}
Nhưng… không phải Thần.
Bởi vì, sư phụ ta – Thanh Dã,
mới là vị thần duy nhất còn tồn tại trên thế gian này.
Người ấy, từng ngự tọa trên Cửu Trọng Thiên,
một thân áo xanh ánh mắt tựa bầu trời vĩnh hằng,
là thần duy nhất dưới vòm trời này.
Hắn truyền cho ta thần lực,
dạy ta tất cả những bí thuật của thần tộc,
nâng ta từ một kẻ phàm hèn thành Thần Nữ uy nghiêm.
Nhưng một ngày nọ,
ta lén xuống nhân gian,
chỉ vì… một lần nhất thời mềm lòng,
đã tự ý thay đổi mệnh số của một người.
Ta đã tưởng chỉ là một lần giúp đỡ nhỏ nhoi…
Nhưng chính lần đó,
đã khiến bánh xe thiên đạo lệch khỏi quỹ đạo.
Thiên giới chấn nộ.
Sấm vang chín tầng, linh khí tan biến,
trên đài phạt Tiên Vọng, ý chỉ giáng xuống:
“Phạt ngươi — tước đi thần lực,
xóa bỏ ký ức,
vĩnh viễn rơi xuống hồng trần.”
Từ ấy,
ta bị đày xuống phàm trần trải qua nghìn kiếp luân hồi.
Mỗi một đời, mỗi một kiếp…
đều phải chịu đủ đau thương và khổ nạn,
để chuộc lại sai lầm của chính mình.
Còn Thanh Dã…
Vì ta.
Hắn cũng rời khỏi Cửu Trọng Thiên,
theo ta xuống hồng trần.
Nhưng sự trừng phạt của thiên đạo quá nghiêm khắc —
dẫu giữ nguyên ký ức thần minh,
hắn không còn giữ được thần lực.
Ngàn năm qua hắn chỉ có thể sống giữa nhân gian như một phàm nhân bất tử,
lặng lẽ chờ ta, đợi ta một lần nữa tìm về ký ức của chính mình.
Hắn không được phép tìm ta trước.
Hắn không được phép mở miệng gọi ta.
Nếu làm trái,
thiên kiếp sẽ giáng xuống,
xóa sạch hắn khỏi thế gian.
Chỉ có một cách duy nhất —
Chỉ khi ta nhận ra hắn, tự mình gọi hắn là “sư phụ”… thì mọi phong ấn mới có thể hé mở.
Vì vậy, mỗi trăm năm, thiên đạo sẽ dẫn một người mang tiên cốt tới Tiêu Dao Tông.
Đó là sợi dây duyên phận mà trời cao lưu lại,
là cơ hội duy nhất để ta tìm thấy Thanh Dã.
Nhưng…
Một trăm năm.
Hai trăm năm.
Năm trăm năm.
Người đến, rồi người đi.
Không một ai chịu gọi hắn là sư phụ.
Không một ai tin kẻ không có nửa tia linh lực ấy
từng là thần minh trên Cửu Trọng Thiên.
Họ cười nhạo hắn.
Họ khinh miệt hắn.
Họ tránh xa hắn như tránh một kẻ vô dụng.
Và hắn… một mình, sống trơ trọi giữa phàm gian suốt nghìn năm dài.
Ngàn năm cô độc ấy, hắn viết lại tất cả công pháp thần tộc trong trí nhớ, thu thập linh thạch, rèn đúc vô số linh khí, chỉ để chuẩn bị cho ngày ta trở về.
Hắn đợi.
Đợi một lần… được nghe ta gọi hai chữ “sư phụ”.
Nhưng trong từng kiếp…
hắn tận mắt nhìn thấy ta bi thảm chết đi.
Lần này… lại lần khác… lại một lần nữa…
Ngàn vạn lần muốn vươn tay cứu lấy, nhưng không dám. Chỉ cần hắn nhúng tay,
thiên đạo sẽ nổi giận, thiên kiếp giáng xuống, sẽ khiến ta chịu trừng phạt còn tàn nhẫn hơn.
Rồi một lần, lại tới ngày Đại hội Bái Sư.
Thanh Dã… đứng lẫn trong đám người,
ánh mắt hờ hững, tâm tư cuộn sóng, nghĩ thầm —
“Nếu lần này…nàng vẫn không chọn ta…
Ta có nên…dùng chút thủ đoạn?”
Hắn thậm chí nghĩ đến…
nếu cần, hắn sẽ lấy sắc dụ nàng.
Cho dù mất hết tôn nghiêm,
chỉ để nàng lại gần hắn một bước.
Nhưng lần này… không ngờ, vận mệnh thay đổi.
Trong khi mọi người còn đang nhìn ta, đợi ta cúi đầu trước Hành Hải, ta không do dự.
Chỉ giơ tay lên, ngón tay thẳng tắp chỉ về phía Thanh Dã,
mỉm cười, giọng trong trẻo vang vọng cả quảng trường:
“Ta chọn hắn.”
Khoảnh khắc ấy… cả Cửu Trọng Thiên rung động.
Ngọc Lộ điện trên chín tầng mây,
thần tộc mười phương,
các vị thượng thần, thần quan…
tất cả đều kinh hãi.
Trên thiên cung tràn ngập ánh sáng,
ngọc đài ngân vang tiếng chuông trời,
các thần đồng loạt khấu đầu:
“Chúc mừng Thần Nữ… tìm thấy Thần Quan của mình.”
Ta vội vã cúi người tạ lễ,
rồi vội vã rời đi.
Xuyên qua tầng tầng mây bạc,
băng qua vô số cảnh tượng quen thuộc,
ta tìm về nơi ấy —
nơi thuộc về chúng ta.
Bước vào căn viện quen thuộc,
hơi thở nơi này vẫn như xưa,
gió nhẹ lướt qua mặt hồ,
lá liễu khẽ chạm mặt nước,
gợn lên từng vòng sóng lăn tăn.
Trong khung cảnh tĩnh lặng ấy,
ta nhìn thấy bóng lưng quen thuộc —
thanh y tung bay,
thân hình thon dài,
tay hắn cầm một nhúm thức ăn cá,
chậm rãi rải xuống mặt hồ.
Những chú cá quẫy đuôi, gợn nước lăn tăn,
ánh sáng hắt lên gương mặt hắn, tĩnh lặng đến mức như tách biệt khỏi thế gian.
Tim ta đập loạn, không thể kìm được bước chân,
ta chạy thật nhanh về phía hắn, thanh âm bật ra khàn khàn mà run rẩy:
“Thanh Dã!”
Nghe tiếng gọi, hắn khẽ xoay người, đôi mắt ánh lên một tia ý cười nhàn nhạt:
“Không lễ độ chút nào…
…phải gọi là sư tôn mới đúng.”
Ta mím môi, không muốn gọi hai chữ ấy.
Trong lòng ta biết, quan hệ sư đồ kia, từ lâu đã không còn đơn giản như trước nữa.
Không đáp, chỉ lao thẳng tới,
ôm chặt lấy eo hắn, tựa cả người vào vòng tay quen thuộc,
giọng nghẹn lại trong cổ họng, chỉ thì thầm một tiếng:
“Thanh Dã.”
Khoảnh khắc ấy, hắn im lặng một thoáng,
rồi chậm rãi đưa tay, khẽ xoa đầu ta.
Hơi ấm nơi bàn tay quen thuộc, dịu dàng tựa gió xuân.
Thanh âm hắn trầm thấp, nhẹ tựa mây tan, nhưng vang vọng trong lòng ta như tiếng sấm ngân dài:
“Chào mừng… ngươi trở về nhà.”
(Hoàn)