Chương 1 - Bài Học Từ Nhà Hàng Buffet
Nhà hàng buffet của tôi đón một nhóm khách ăn khỏe.
Họ ăn cực kỳ nhiều, toàn chọn món mắc nhất — thịt, hải sản, thịt nướng, thịt sốt… chẳng hề đụng đến rau.
Ăn xong còn đòi… lấy hộp ra đóng gói mang về.
Nhân viên của tôi lịch sự bước tới nhắc nhở, ai ngờ bị họ lớn tiếng quát mắng rồi còn xô đẩy.
Không chỉ vậy — một người trong nhóm còn vung tay đánh luôn nhân viên phục vụ.
Tôi đứng quầy từ đầu đến giờ, nhìn mà ngứa mắt.
Tôi từng là vận động viên tán thủ, nhưng chuyển sang kinh doanh nên đã nhịn không ít.
Nhưng lần này thì không nhịn được nữa.
Tôi bước ra, tháo tạp dề, lạnh lùng nói:
“Đánh người là phạm luật đấy. Các người chắc chắn muốn thử xem hậu quả à?”
Và sau đó — đúng nghĩa đen — tôi dạy họ một bài học.
Cả nhóm vừa ngã chồng lên nhau vừa la oai oái, không còn ai đủ sức nghĩ đến chuyện “đóng hộp mang về”.
Tôi đỡ nhân viên phục vụ dậy, gọi bảo vệ và công an phường.
Một nhóm người đến ăn buffet, cuối cùng phải ăn… biên bản.
Và tôi?
Quay lại bếp, tiếp tục kiểm tra món thịt nướng — vì những vị khách văn minh vẫn đang chờ được phục vụ.
1
Sau khi giải nghệ khỏi đội tuyển tán thủ ở tuổi 35, tôi mở một nhà hàng buffet.
Việc kinh doanh rất khởi sắc, khách ra vào tấp nập.
Hôm đó, một bà khách ngoài năm mươi tuổi chặn đường một bạn nhân viên nữ của tôi.
Bà ta chỉ vào bạn ấy rồi nói:
“Con nhỏ bốn mắt kia! Ra lấy cho bàn tụi tao một đĩa bò đi!”
Người bị gọi là “bốn mắt” tên là Trương Nhã, sinh viên đại học tranh thủ nghỉ hè tới làm thêm.
Mới hai mươi mấy tuổi, tuổi trẻ khí chất, ai mà chịu nổi cái kiểu bị gọi mạt sát như vậy?
Nhưng Trương Nhã vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp:
“Dạ, xin lỗi cô, nhà hàng bên cháu là buffet tự chọn. Cháu đang vội ra châm lại đồ ăn, cô có thể tự lấy giúp cháu được không ạ?”
Không ngờ bà ta trừng mắt, giọng chua chát quát lên:
“Bảo đi thì đi! Mất mấy phút đâu mà lèm bèm? Cái thái độ phục vụ kiểu gì thế hả?”
Trương Nhã bất đắc dĩ, chỉ còn biết cười gượng và xin lỗi:
“Vâng vâng, cháu hiểu rồi, cô đừng giận, cháu ra lấy ngay cho cô.”
Bà khách hất mặt đầy khinh thường:
“Không bị chửi thì không biết mình là cái thứ gì!”
Trương Nhã ngoan ngoãn bê một đĩa thịt bò lên bàn cho bà ta.
“Cô ơi, thịt bò của cô đây, chúc cô dùng bữa ngon miệng.”
Cứ tưởng thế là xong, ai ngờ bà ta lại nổi đóa, “bốp” một tiếng ném cả dao nĩa xuống bàn.
“Gọi ai là cô? Gọi tôi là cô hả? Tôi chưa tới năm mươi đâu! Tao nhịn mày nãy giờ rồi đấy! Gọi chủ của mày ra đây!”
Sau đó Trương Nhã vào văn phòng kể lại sự việc.
Tôi nghe xong vừa ngạc nhiên vừa buồn cười:
“Người dở hơi thì ngày nào chẳng có, mà hôm nay đặc biệt đụng phải đúng đứa não thiếu dưỡng.”
Tôi an ủi Trương Nhã:
“Làm ngành dịch vụ, kiểu khách nào cũng có. Đừng để tâm. Cứ yên tâm, chuyện này để anh lo.”
Cô bé còn tự trách:
“Chắc do em không khéo, đáng lẽ gọi bà ấy là chị thì đâu có chuyện gì…”
Tôi nói thẳng:
“Em không sai. Gọi người gần 50 là cô thì có gì sai? Anh sẽ kiểm tra camera, chuyện này anh xử lý.”
Ban đầu tôi chỉ nghĩ, nhịn một chút cũng được.
Ra mặt xin lỗi lấy lệ, chuyện coi như qua.
Ai ngờ bà ta lại đòi bồi thường ba triệu.
Lý do?
“Mỗi tiếng gọi ‘cô’ là một triệu, nó gọi ba tiếng — ba triệu.”
Khách xung quanh bắt đầu bàn tán, nhưng chẳng ai dám lên tiếng công khai.
Tôi từng gặp nhiều khách khó ưa, nhưng kiểu này đúng là “đỉnh của chóp”.
Tôi kiềm chế lửa giận, lên tiếng nhẹ nhàng:
“Chị à, người lớn rộng lượng. Con bé làm thêm hè, cũng cực lắm.
Mình làm ăn, mấy người vất vả cả ngày chưa chắc kiếm nổi ba triệu, chị nương tay cho tụi em với.”
Không ngờ bà ta càng được đà lấn tới:
“Cực hay không liên quan gì đến tôi! Tôi bỏ tiền ăn là để thoải mái, hôm nay không có ba triệu thì đừng hòng cho qua!”
Tôi đổi cách, nhượng bộ:
“Chị à, thôi thì hôm nay bọn em miễn phí bữa này cho chị. Vậy được chưa?”
Tôi cứ tưởng mình đã nhịn đến mức tử tế lắm rồi.
Ai ngờ bà ta gắt:
“Tôi thiếu tiền ăn một bữa này chắc? Định coi tôi là ăn xin à?”
Tôi vẫn nhẫn nhịn, thuận theo:
“Không không, chị chắc chắn không thiếu. Đây chỉ là chút thành ý của nhà hàng em, mong chị thông cảm.”
Tôi nghĩ bụng, xử lý vậy là xong rồi.
Thà nhịn một chút, tiễn bà đi cho lẹ.
Không ngờ bà ta lại đòi thêm:
“Gọi con nhỏ bốn mắt hồi nãy ra đây xin lỗi tôi!”
Đến đây thì tôi không nhịn nổi nữa.
Nhân viên của tôi không làm sai, sao phải xin lỗi?
Tôi làm ăn có thể chịu thiệt, nhưng không bao giờ để người của mình chịu uất ức vì người vô lý.
Khách là thượng đế — nhưng nhân viên là anh em ruột thịt.
Thượng đế mà đòi tôi chặt tay, trừ khi đầu tôi là… cháo loãng!
Nếu hôm nay tôi để nhân viên bị sỉ nhục, sau này ai còn muốn làm việc tử tế với tôi?
Tôi đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào bà ta, dõng dạc nói:
“Bà ơi, hóa đơn tôi đã miễn rồi.
Muốn ăn thì ngồi xuống ăn, không ăn thì lau miệng, đứng dậy, đi ra.”