Chương 8 - Bài Học Đắt Giá Từ Công Ty
Tôi nhìn những lời ấy, khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.
Công bằng, vốn dĩ nằm trong lòng người.
10
Sáng hôm sau, tôi vừa đến văn phòng.
Ba người gồm Trần Diễn, Lưu Hạo – những kẻ hôm qua cùng Lý Trạch Vũ lên livestream – cúi đầu lầm lũi bước vào.
“Giám đốc Lâm…”
Trần Diễn là người lên tiếng trước, giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Bọn em… bọn em biết sai rồi.”
“Bọn em chỉ là phút chốc hồ đồ, bị Lý Trạch Vũ lừa gạt!”
Lưu Hạo vội vàng phụ họa, mặt nở nụ cười lấy lòng.
“Hắn nói đảm bảo thành công, bọn em cũng bị ma xui quỷ khiến…”
“Giám đốc Lâm xin chị cho bọn em một cơ hội nữa!”
Người còn lại cũng mặt mày thảm hại, “Bọn em cam đoan sau này sẽ làm việc chăm chỉ tử tế!”
Tôi nhìn bộ dạng từ kiêu ngạo hóa thành khúm núm này của bọn họ, trong lòng chỉ thấy châm chọc.
“Cơ hội?”
Tôi cầm tờ thông báo nội bộ trên bàn, giọng điềm đạm không chút dao động.
“Nghỉ làm ba ngày liên tiếp không lý do, vi phạm nghiêm trọng kỷ luật công ty.”
“Cộng thêm việc hôm qua công khai bôi nhọ trên nền tảng livestream, gây tổn hại nghiêm trọng danh tiếng công ty…”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua ba gương mặt đã tái nhợt.
“Căn cứ theo quy định công ty, các cậu đã bị sa thải. Bộ phận nhân sự sẽ xử lý thủ tục.”
“Giám đốc Lâm Không thể như vậy được!”
Trần Diễn hoảng hốt, “Bọn em thật sự biết lỗi rồi! Xin chị nghĩ tình tụi em còn trẻ, chưa hiểu chuyện mà…”
“Trẻ không phải lý do để phạm sai lầm, chưa hiểu chuyện cũng không thể là cái cớ để tổn thương người khác.”
Tôi cắt ngang, giọng không cho phép thương lượng.
Đúng lúc này, giám đốc nhân sự Chu Mẫn ôm một xấp hồ sơ bước vào, thần thái phấn chấn, gõ cửa nhẹ nhàng.
Thấy ba người kia, chị hơi nhíu mày.
Nhưng khi quay sang tôi, liền đổi ngay sang nét mặt đầy hứng khởi.
“Giám đốc Lâm Chị đoán xem? Buổi livestream hôm qua hiệu ứng bùng nổ luôn!”
Chị đặt xấp hồ sơ lên bàn tôi, “Hộp thư tuyển dụng công ty mình sắp nổ tung rồi! Lượng đơn ứng tuyển tăng gấp ba lần!”
“Toàn là khen công ty mình tam quan rõ ràng, đãi ngộ tốt!”
Chị xoa xoa cổ tay hơi mỏi, nhưng nét mặt vẫn cười không khép miệng.
“Từ sáng đến giờ em nghe điện thoại không nghỉ, lịch phỏng vấn kín đặc luôn!”
Tôi vỗ vỗ vai chị, tỏ vẻ tán thưởng.
“Vất vả rồi, chị Chu. Tuyển cho kỹ vào, lọc ra được người thực sự giỏi giang, siêng năng.”
Tôi liếc sang ba tên mặt mày xám ngoét đứng cạnh, ánh mắt đầy ẩn ý.
“Nếu làm tốt, quý này thưởng thêm cho chị một khoản.”
“Phải canh chốt thật chặt, đừng để mấy kẻ… không ra gì len lỏi vào nữa.”
Chu Mẫn hiểu ý, lập tức đứng thẳng lưng, giọng dõng dạc.
“Giám đốc cứ yên tâm! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Ba người kia liếc nhau một cái, hoàn toàn ủ rũ, cụp đuôi rời khỏi văn phòng.
“Đúng rồi Giám đốc Lâm công ty mình lần này còn nhân cơ hội ký được mấy hợp đồng lớn, có nên ăn mừng chút không?”
Tôi mỉm cười, dứt khoát rút thẻ ngân hàng ra đưa cho chị.
“Sắp xếp trà chiều đi, tôi bao. Mỗi người hai trăm, chị lo liệu nhé.”
“Yeah! Giám đốc Lâm muôn năm!”
Ngay sau đó, bên ngoài khu làm việc vang lên một trận reo hò náo nhiệt hơn nữa.
“Giám đốc Lâm hào phóng quá!”
“Cảm ơn Giám đốc Lâm!”
“Hạnh phúc quá trời ơi!”
HẾT