Chương 6 - Bài Học Đắt Giá Từ Công Ty

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Còn bên kia, quà tặng ảo cứ gọi là bay như pháo hoa.

【Anh Vũ đừng sợ, bọn em ủng hộ anh!】

Ánh mắt Lý Trạch Vũ thoáng lóe lên vẻ đắc ý.

Nhưng cậu ta nhanh chóng thay sang gương mặt nạn nhân, chiếm thế chủ động.

“Lâm Thời Vận! Chính chị ép chúng tôi ký cái thỏa thuận bất công này, còn đuổi việc trái luật!”

“Giờ đến cả kênh phát ngôn cuối cùng của chúng tôi, chị cũng muốn bịt miệng luôn sao?!”

Cậu ta vừa dứt lời, Trần Diễn lập tức mắt đỏ hoe phụ họa.

“Giám đốc Lâm chúng tôi chỉ muốn một công lý mà thôi!”

Lưu Hạo cũng giọng nghèn nghẹn, “Chị không thể một tay che trời như vậy được!”

Cả nhóm phối hợp ăn ý, diễn xuất điêu luyện.

Nếu không phải người bị hại là tôi, tôi suýt đã tin bọn họ là những đóa sen trắng bị vùi dập oan ức.

Bên họ, quà tặng ảo vẫn nổ tung như pháo chúc mừng “chính nghĩa”.

Đợi bọn họ diễn xong, tôi từ tốn đáp lại.

“Đừng vội, tôi tới đây… là để giúp các cậu ‘lên tiếng’.”

08

Chưa để Lý Trạch Vũ bọn họ kịp phản ứng, tôi đã trực tiếp nhấn nút phát trên giao diện livestream của mình.

Giây tiếp theo, đoạn ghi âm vang lên khắp cả hai phòng livestream qua micro.

“Đợi bà ta phát hiện ra thì ông đây đã thi đỗ cục thuế rồi!”

“Phải cho bà ta biết ai mới là bố đời!”

“Đúng! Đợi tôi đỗ cục tài chính, tôi cắt hết trợ cấp của bà ta!”

“Mục tiêu của tôi là cục quản lý thị trường, đến lúc đó điều tra bà ta lật tung lên luôn!”

Trong ghi âm là giọng nói quen thuộc và ngạo mạn của Lý Trạch Vũ, cùng với tiếng cười hả hê và phụ họa của Trần Diễn mấy người kia.

Gương mặt âm mưu tính toán ấy, hoàn toàn trái ngược với hình tượng “nạn nhân đáng thương” trên màn hình lúc này.

Phòng bình luận im bặt trong ba giây.

Ngay sau đó, luồng bình luận đảo chiều dữ dội như sóng thần đổ về phía livestream của Lý Trạch Vũ.

【Coi tụi tôi là con nít hả? Vừa nãy còn tặng quà cho nó đây này!】

【Ghê tởm! Buồn nôn thật sự! Trả quà lại đây!】

【Vừa nãy đóng vai thảm thiết lắm mà, ai ngờ là bọn sói đội lốt cừu!】

【Báo cáo rồi! Loại người này cũng dám mơ làm công chức á?!】

Sắc mặt của Lý Trạch Vũ và mấy người kia lập tức trắng bệch, ánh mắt đầy hoảng loạn và không thể tin nổi.

Bọn họ chắc chẳng ngờ nổi, tôi lại có đoạn ghi âm đó trong tay.

Càng không ngờ, tôi lại sớm đã biết rõ tất cả.

Gương mặt của Lý Trạch Vũ méo mó trước ống kính.

Cậu ta thở dốc mấy hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.

“Đúng! Cho dù… cho dù lúc đó chúng tôi có nói mấy câu bốc đồng, thì sao chứ?!”

Cậu ta cố giành lại đạo lý.

“Lâm Thời Vận! Chị là giám đốc công ty lớn, đã biết tụi tôi đang nghĩ gì, sao không chỉ thẳng ra luôn?”

“Sao không dạy dỗ chúng tôi, mà lại bày mưu giăng bẫy, cố tình chờ chúng tôi mắc câu?!”

“Chị làm vậy không phải đang làm khó người lao động như chúng tôi à?!”

Cậu ta càng nói càng thấy mình có lý, giọng cũng lớn hơn.

“Đúng! Tôi muốn thi công chức! Nhưng là vì muốn phục vụ nhân dân!”

“Tôi sai chỗ nào?!”

“Chị lấy tư cách gì mà giày vò chúng tôi, chặn đường sống của chúng tôi?!”

Đối mặt với mớ đạo lý ngang ngược đó, tôi không hề tức giận mà còn gật đầu đồng tình.

“Ừ, nói có lý.”

“Thi công chức, muốn phục vụ nhân dân là điều tốt, đúng là tôi không nên ngăn cản.”

Lý Trạch Vũ mấy người ngớ ra, dường như không ngờ tôi sẽ phụ họa.

“Nhưng mà…”

Tôi kéo dài giọng, ánh mắt lướt qua gương mặt của Lý Trạch Vũ.

“Loại như cậu, chưa đỗ mà đã tính chuyện nhận hối lộ, lạm dụng quyền lực, thì tốt nhất đừng làm bẩn ba chữ ‘vì nhân dân’.”

“Chị nói bậy cái gì đấy?!”

Lý Trạch Vũ như bị giẫm trúng đuôi mà nhảy dựng lên, “Tôi khi nào…”

Tôi không để cậu ta có cơ hội cãi lại, trực tiếp mở video thứ hai.

Đó là đoạn video giám sát trong văn phòng tôi mấy hôm trước.

Trong video, chính là cảnh Lý Trạch Vũ nói trong văn phòng:

“Chị cứ phê duyệt cho tôi nghỉ phép dài hạn có lương đi… chị yên tâm, sau này tôi mà lên làm cục trưởng, không thiếu phần chị đâu.”

Bình luận nổ tung.

【Tởm thật sự! Đây không phải là thi công chức, đây là mơ làm vua con rồi đấy!】

【Còn ‘không thiếu phần chị’? Lộ liễu thế này chẳng phải đang ám chỉ hối lộ à?!】

【Loại người này mà cũng dám nhắc tới ‘phục vụ nhân dân’ á?!】

Lý Trạch Vũ chết lặng tại chỗ.

Cậu ta lắp bắp nói.

“Không… không thể nào, văn phòng giám đốc chẳng phải, chẳng phải không lắp camera sao?!”

Nghe vậy, tôi bật cười khẽ.

“Bình thường thì đúng là không có.”

“Nhưng gặp loại tiểu nhân đầy mưu mô, trở mặt như trở bàn tay như cậu…”

Tôi dừng một chút, “Tôi thấy bật lên thì yên tâm hơn.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)